Bàn tay to lặng lẽ áp vào bụng nhô ra của Hứa Khả Nhân, lặng lẽ cảm nhận chuyển động trong bụng cô, Trương Viễn bất giác lộ ra một nụ cười ấm áp.
“Vợ à, em hãy cảm nhận nó bằng trái tim của mình một chút đi, bọn nhỏ đều đang tìm kiếm cảm giác tồn tại, bọn nhỏ muốn nói với mẹ của mình rằng hôm nay mẹ đã rất dũng cảm và đã bảo vệ chúng!”
Cảm nhận được sự chuyển động của thai nhi trong bụng, Hứa Khả Nhân đã rơi nước mắt, ngay khi Trương Viễn còn tưởng rằng hôm nay Hứa Khả Nhân sẽ không mở miệng nói chuyện, thì anh đã nghe thấy một giọng nói khàn khàn từ trong lòng ngực mình vang lên.
“Bọn nhỏ thật sự sẽ không trách em sao, không trách mẹ của mình không bảo vệ tốt khiến mình gặp nguy hiểm sao?”
Nghe vậy, Trương Viễn ngẩng đầu gõ nhẹ vào trán của Hứa Khả Nhân và ánh mắt anh tràn đầy sự không đồng tình.
“Cái đầu nhỏ này của em suốt ngày đều suy nghĩ cái gì vậy? Ai bảo các con sẽ trách em chứ, các con vì em mà đau lòng còn không kịp nữa kìa! Vì em đã cho bọn trẻ có một cuộc sống và cho bọn họ có cơ hội nhìn thấy thế giới này, các con sẽ rất biết ơn em, sẽ thương yêu em, và hiếu thảo với em! Giống như anh mãi mãi yêu em vậy!”
“Thật vậy sao?” Hứa Khả Nhân đột nhiên ngồi dậy, chăm chú nhìn Trương Viễn với đôi mắt sáng ngời, không bỏ lỡ một biểu tình nào trên khuôn mặt của anh.
“Haizz, em chậm một chút, em mới vừa bước qua cánh cổng địa ngục, sao em lại không tự cảm thấy đau lòng cho bản thân mình như vậy!”
Mặc dù giọng điệu có chút trách móc, nhưng khuôn mặt anh đầy sự nuông chiều.
Lúc này, Hứa Khả Nhân bỗng nhiên nở một nụ cười hạnh phúc, bao muộn phiền, tự kỉ đều tan biến. Bây giờ cô chỉ là một người phụ nữ nhỏ bé đắm chìm trong hạnh phúc, và cuối cùng cũng không còn nhìn thấy dấu vết của sự chán nản ở trong lòng nữa.
Hứa Khả Nhân điều chỉnh lại tâm trạng, thân thể hồi phục rất nhanh chóng, ngày hôm sau có thể xuống đất đi lại, bác sĩ nói không có vấn đề gì, buổi chiều có thể xuất viện về nhà dưỡng bệnh.
Vì ngôi nhà hoàn toàn bị thiêu cháy hoàn toàn, nên cần phải được sửa chữa lại, nơi ở đã trở thành một vấn đề.
Hứa Khả Nhân sớm đã nói với Trương Viễn rằng cô đã mua một ngôi nhà có hai mặt tiền, nhưng chúng vẫn chưa được sửa sang, hơn nữa cũng không có gì ở đó, mọi thứ đều trống rỗng.
Hiện tại Trương Viễn không muốn rời khỏi Hứa Khả Nhân dù chỉ một bước, nên anh không còn tâm trí nào để trang trí nhà cửa.
Thực sự không được, đành phải dọn đồ chuyển đến đó trước, mọi thứ từ từ bổ sung vào, chính là Khả Nhân chịu khổ một chút.
Trương Viễn thực sự ghét kẻ phóng hỏa, đúng vậy, sau khi cảnh sát điều tra, hỏa hoạn ngoài ý muốn đã bị loại trừ, và người ta xác nhận rằng đó là hành vi phóng hỏa đốt nhà.
Bọn họ vẫn đang tìm kiếm manh mối, với áp lực từ nhà họ Trương và nhà họ Tề, cảnh sát cũng rất tích cực, tin chắc rằng sự việc lần này sẽ sớm được đưa ra ngoài ánh sáng.
Ngay sau bữa trưa, Trương Văn Dũng đã lái xe và đưa ông cụ Trương cùng với Lam Văn Anh đến đây.
Ngay khi vừa gặp mặt nhau, Lam Văn Anh đã trực tiếp mở miệng kêu Hứa Khả Nhân và Trương Viễn về nhà họ Trương ở trước.
Trương Viễn vẫn còn có chút do dự, nhưng Lam Văn Anh đã cho anh một lý do khiến anh không thể từ chối.
Hiện tại thủ phạm phóng hỏa đốt nhà vẫn chưa tìm ra được, hơn nữa có những người trong nhà họ Trương có thể chăm sóc tốt cho Hứa Khả Nhân. Không cần phải lo lắng một người phụ nữ mang thai sẽ xảy ra chuyện gì khi ở nhà.
Phân tích thực sự rất đúng chỗ, khiến cho bọn họ không có lý do gì để từ chối, về nhà cũ của người nhà họ Trương ở cũng thật sự yên tâm, ít nhất không cần cân nhắc đến sự an toàn, cũng có người chăm sóc tốt cho Hứa Khả Nhân.
Điều duy nhất khiến anh do dự chính là người phụ nữ Tề Thục Tuệ kia, dường như biết trong lòng Trương Viễn đang suy nghĩ điều gì, vì vậy Lam Văn Anh đã trực tiếp trấn an Trương Viễn.
“Không cần phải lo lắng, trong khoảng thời gian này mẹ của con sẽ trở lại sống với nhà mẹ đẻ của mình, vì vậy con có thể cùng Hứa Khả Nhân về nhà chúng ta sống.”
Sợ Trương Viễn không đồng ý, Lam Văn Anh nắm lấy tay của Trương Viễn, không cho anh rời đi.
Sợ khi buông tay, Trương Viễn sẽ bỏ đi, trong khoảng thời gian này ở cạnh nhau, Lam Văn Anh cũng phần nào hiểu được một ít tính khí của Trương Viễn.