Trong lúc lơ mơ, hình như cô nghe tiếng bác sĩ bảo y tá yêu cầu người nhà ký vào cam kết, là giữ mẹ vẫn là giữ lại con.
Hứa Khả Nhân cũng không ai biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, bởi vì linh hồn của cô đã hoàn toàn chìm trong bóng tối.
Lại lần nữa hồi phục ý thức, nhìn ký túc xá sinh viên vừa quen thuộc lại vừa xa lạ trước mặt, ma trận trong đầu Hứa Khả Nhân được giải phóng. Bất giác đưa tay vuốt ve chiếc bụng của mình, bụng dưới phẳng lì.
Chuyện quái gì đang xảy ra vậy, tại sao cô lại trở lại rồi, Trương Viễn đâu, đứa con trong bụng của cô đâu!
Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra thế này, chẳng phải bây giờ cô phải sinh con nên đang nằm trên bàn mổ sao, tại sao cô lại trở lại ký túc xá sinh viên của trường đại học rồi!
Hiện tại Hứa Khả Nhân đang rất rối loạn, cô liếc nhìn về phía bên đươi chiếc đồng hồ báo thức trên bàn làm việc, đồng hồ này có ngày giống hệt như buổi sáng cô có được không gian.
Có lẽ nào mọi chuyện lại trở về như ban đầu, nhưng con của cô thì sao, Trương Viễn thì sao, cô phải nhanh chóng quay về, cô còn muốn sinh con, cô không muốn đứa trẻ còn chưa mở mắt để thấy thế giới xinh đẹp này lại sẽ ngủ yên mãi mãi.
Hứa Khả Nhân giơ hai bàn tay ôm lấy đầu ép mình bình tĩnh lại, thời gian không còn nhiều nên cô phải nhanh chóng quay về.
Con đường quay trở lại lần lượt nhanh chóng được vẽ ra trong tâm trí cô, và cuối cùng đôi mắt cô sáng lên, cô đem mục tiêu đặt vào khung cảnh khi cô xuyên qua.
Chỉ cần một ý nghĩ, quả thật không gian đã được khôi phục lại như lúc mới vừa mở ra, Hứa Khả Nhân cẩn thận nhớ lại những gì mà mình đã làm qua.
Đầu tiên, cô trèo ra khỏi giường, giống như ngày hôm đó nghe thấy tiếng trách mắng của bạn cùng phòng, Hứa Khả Nhân cong môi cười và đi vào phòng tắm để tắm rửa. Cô nhìn thấy một bàn để đồ vệ sinh cá nhân ở trên đó, Hứa Khả Nhân do dự.
Lúc đó cô quên lấy những thứ này ra khỏi không gian nên sau đó đã gây ra cãi vã và ngã xuống cầu thang. Nhưng những thứ này chính là đồ của người khác, không tự hỏi mà lấy chính là ăn trộm.
Những thứ này trước đây cô không cố ý lấy đi, nhưng bây giờ thì khác rồi, hiện tại cô căn bản không thể cố ý lấy đồ của người khác, thôi bỏ đi, mặc dù cô thấp thỏm lo lắng không biết liệu mình đã bỏ lỡ một bước còn có thể quay lại hay không.
Hứa Khả Nhân vẫn khăng khăng với ý tưởng của chính mình. Cô thậm chí còn không nhìn những thứ đó, quay người và kiên quyết rời khỏi phòng vệ sinh.
Tiếp theo, Hứa Khả Nhân vẫn từng bước một mua đồ rồi cất giữ chúng vào trong không gian, đồ trong không gian giống hệt như ngày đó khi cô xuyên qua, vẫn bộn rộn như vậy, khi trở lại trường học, càng tiếp cận cái cầu thang kia, trái tim của Hứa Khả Nhân đập thình thịch không ngừng nghỉ.
Cuối cùng, thời gian cũng dần đến gần, bóng dáng của Hứa Khả Nhân chậm rãi tiến đến cửa cầu thang kia.
Lần này đồ vệ sinh cá nhân ở trong ký túc xá không thiếu thứ nào, cho nên cũng không có ai đứng đợi cô ở cầu thang.
Hứa Khả Nhân hít một hơi thật sâu, bước từng bước lên bậc thang và thầm tự cổ vũ mình: “Cố lên, Hứa Khả Nhân!”
Cuối cùng, hai chân của cô cũng đứng vững trên tầng ba, Hứa Khả Nhân nghiêng người đứng đó lặng lẽ chờ đợi bóng dáng vội vã xông đến.
Lần trước khi ngã xuống cầu thang, e rằng có không ít người bị liên lụy, sinh viên đại học và người ở cùng ký túc xá cãi nhau ở ngay cầu thang, hoặc những bạn học đùa giỡn với nhau ở cầu thang không cẩn thận vô tình va phải một bạn nữ khác ở cầu thang, và rơi xuống dưới chết ngay lập tức!
Lần này Hứa Khả Nhân không muốn làm hại bất kỳ ai!
Khóe mắt nhìn thấy một bóng người từ trong góc lao ra, Hứa Khả Nhân hơi nghiêng người tránh đi, ngay sau đó, cô cười rạng rỡ với camera, lùi lại một bước, dang hai tay ra và nhắm mắt lại. Bằng tất cả sự quyết tâm, cô đã ngã thẳng xuống dưới như vậy.
“Rầm” một tiếng, Hứa Khả Nhân chợt mở hai mắt ra.
Trên bụng đau đớn nhắc nhở cô rằng mình vẫn còn sống, Hứa Khả Nhân thật sự đã trở về, trong lòng cô thật sự vô cùng kinh ngạc!
Cô vô thức sờ vào chiếc bụng, bụng dưới bằng phẳng, vậy đứa trẻ đâu rồi, Hứa Khả Nhân hoảng sợ định xuống giường, nhưng vào lúc này, từ khóe mắt cô nhìn thấy trên chiếc giường nhỏ bên cạnh, có hai đứa bé sinh đôi bị quấn khăn chặt lại đang nằm ngủ ngon lành.
Ngay lập tức, trong trái tim của cô tràn đầy chua xót và ngọt ngào! Đúng lúc này, cửa phòng bệnh đột nhiên bị đẩy ra, Hứa Khả Nhân theo bản năng ngước mắt lên, liền thấy một người đàn ông xách theo một hộp cơm, trên mặt râu ria xồm xoàm, hai mắt đỏ bừng đang nhìn cô!
Khoảnh khắc tiếp theo, hộp cơm rơi xuống đất với một tiếng “bang”, và trong nháy mắt, Hứa Khả Nhân đã được ôm vào một vòng tay ấm áp và vững chắc!