Trương Viễn nghe vậy cười khẽ một tiếng, thay đổi sự lười nhác của lúc trước kia, anh đi đến bên cạnh Hứa Khả Nhân, rồi hai người tìm một nơi yên tĩnh ngồi xuống.
Hứa Khả Nhân vén khăn ra, một mùi thơm nồng nặc tỏa ra khiến người ta không thể không động đậy ngón trỏ.
Mùi thơm này quá bá đạo, mấy người ngồi ở cách đó không xa đều cảm thấy đồ ăn trên tay mình thực sự rất khó nuốt.
Hứa Khả Nhân tổng cộng bày ra sáu cái bánh, mỗi cái bánh to bằng khuôn mặt của cả hai người cộng lại, tuy rằng cô cán rất mỏng nhưng số lượng vẫn là rất nhiều.
Hứa Khả Nhân cầm lấy một cái bánh cuốn lại rồi cắn một miếng, bởi vì lúc nhào bột mì có cho thêm trứng gà vào, bánh không có khô cứng mà khá mềm, mùi hương rất thơm và ăn rất ngon.
Trương Viễn thấy thế, cũng làm theo động tác của Hứa Khả Nhân, cầm lấy một cái bánh cuốn lại và ăn. Cách làm bánh này, Trương Viễn lần đầu tiên nếm thử nó, nhưng nó lại ngon ngoài sức tưởng tượng của anh.
Làm việc nặng nửa ngày, Trương Viễn cũng thật sự rất đói bụng, liền ăn ba cái bánh, lúc này mới chậm rãi dừng lại.
Mắt anh dừng lại ở bình nước cổ điển bên cạnh Hứa Khả Nhân.
Hứa Khả Nhân thấy thế, liền đưa bình nước cho Trương Viễn, ghé sát vào tai anh và nhẹ nhàng nói: “Cái này là buổi sáng em mới đổi được, những đồ vật em đổi được hôm nay đều là đồ tốt, về nhà em sẽ nói cho anh biết.”
Cái biểu cảm kiêu ngạo đó thật dễ thương, Trương Viễn không nhịn được muốn chạm vào một cái. Anh chưa kịp di chuyển, trong tay đã bị nhét vào một cái bình nước.
Trương Viễn đành phải mở nắp, đổ nước vào nắp rồi uống thử, nhiệt độ nước có chút nóng, có một chút vị ngọt, không khó uống, so với nước sôi uống tốt hơn nhiều.
“Bình nước này còn có chức năng giữ nhiệt sao?” Trương Viễn kinh ngạc, anh vốn tưởng rằng đây chỉ là một cái bình bình thường, không ngờ bên trong lại ẩn chứa một điều bất ngờ.
“Đúng vậy, sau này đi đâu anh cũng có thể mang theo bên mình, bất cứ lúc nào cũng có thể uống nước nóng, như vậy rất tốt cho sức khỏe.”
Hứa Khả Nhân đối với người đàn ông này có một chút hiểu biết, biết rằng anh không uống nước lã, sau khi có bình nước này, khi đi bất cứ đâu cũng sẽ tiện hơn rất nhiều.
“Vợ à, cảm ơn em!” Trương Viễn nghiêm túc nói, trong lòng vừa cảm động vừa ấm áp.
Sau khi cùng Trương Viễn ăn xong, Hứa Khả Nhân liền trở về nhà. Trước tiên cắt bỏ phần thịt có nhiều mỡ ra, trực tiếp đem chúng bỏ vào chảo để nấu thành dầu, rồi cho vào bình đất chưa từng dùng đến bao giờ.
Phần thịt còn lại cắt ra đủ ăn buổi tối, phần còn lại bảo quản nơi thoáng mát.
Sau khi làm xong những thứ này, Hứa Khả Nhân suy nghĩ một chút rồi quay trở lại phòng, từ trong không gian lấy ra một ít bánh quy và sữa, rồi đặt ở trong ngăn kéo tủ của tủ 5 ngăn, như vậy lúc lấy ra cũng thuận tiện.
Nghĩ trong nhà bây giờ còn không có rau dưa ăn, mà trong sân cũng không biết khi nào mới có thể lớn lên, Hứa Khả Nhân liền đau đầu.
Lúc cô gieo hạt giống, tại sao cô không nghĩ đến việc gieo một ít vào trong không gian chứ! Không còn cách nào khác, Hứa Khả Nhân chỉ còn cách ra ngoài sân chỗ đất mà cô đã gieo hạt giống, xúc một ít bỏ vào không gian, như vậy vừa lúc xúc luôn cả đất có hạt giống bỏ vào không gian.
Vài ngày nữa, rau trong không gian hẳn là có thể ăn được, nhưng bây giờ muốn ăn rau thì phải ở trong thôn mua một ít mới được.
Bây giờ ở trong thôn cô đã nổi tiếng rồi, cũng không biết người ta có chịu bán cho cô không.
Nhưng vì miếng cơm manh áo cũng phải thử vận may một lần, nói làm là làm, cô cầm lấy chiếc giỏ trúc lên, sau đó khóa cửa cẩn thận, rồi cô đi lòng vòng khắp nơi trong thôn.
Hầu hết cổng của các ngôi nhà trong thôn đều khóa, chỉ có một vài ngôi nhà có tiếng nói nhỏ phát ra, Hứa Khả Nhân cẩn thận lắng nghe, thanh âm nói chuyện đều là trẻ con, nói như vậy người lớn trong nhà đã đi làm hết rồi.