Giờ phút này Trương Viễn cũng không biết ý nghĩ trong lòng của Hứa Khả Nhân, nếu như biết, nói không chừng anh có thể sẽ tức giận mà tỉnh dậy sau cơn hôn mê, rốt cuộc anh đối với cô thích nhiều như thế nào đã biểu hiện rõ như vậy, Hứa Khả Nhân thế nhưng vẫn còn do dự.
Cô đối với chính mình cũng không quá tin tưởng đi, huống chi Trương Viễn đã gặp rất nhiều loại phụ nữ rồi, nếu muốn tìm một người phụ nữ khác, anh còn phải đợi đến bây giờ sao.
Hứa Khả Nhân thấy Trương Viễn trên mặt có chút dơ, hơn nữa quần áo trên người cũng phải thay đem đi giặt, quần áo trên người cũng bị rách vài chỗ, đặc biệt là vết máu từ vai trái đến cổ tay áo, cần phải giặt gấp, cũng không biết vết máu trên quần áo có thể giặt sạch được hay không.
Cô nghĩ vẫn là phải về nhà một chuyến, mang cho anh một bộ quần áo mà Trương Viễn chưa mặc lần nào vào thay cho anh, cũng như chậu rửa mặt, đồ vệ sinh cá nhân, hộp cơm, đũa, những thứ linh tinh đều phải chuẩn bị.
Nhưng Trương Viễn hiện đang hôn mê trên giường, bây giờ cô căn bản là không thể đi được, hơn nữa từ huyện về đến thôn Trương gia nếu đi xe bò cũng phải mất hai giờ, Hứa Khả Nhân sợ rằng Trương Viễn sẽ xảy ra chuyện trong khi cô không có mặt ở đây, sau khi suy nghĩ một lát, cô đã từ bỏ ý định quay trở lại thôn.
Tuy nhiên vẫn cần phải mua một ít đồ vật, Hứa Khả Nhân liếc mắt nhìn Trương Viễn một cái, thấy anh ngủ rất say nên nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng bệnh, tìm một y tá nhờ cô ấy giúp đỡ chú ý đến tình hình của Trương Viễn, cô bước ra khỏi bệnh viện, đi đến Cung Tiêu Xã!
Trong lòng suy nghĩ về những đồ vật mà cô muốn mua, nhưng trên tay lại không có phiếu, thật đúng là khó khăn.
Bất quá trong tay cô còn có một ít phiếu thịt, nhưng thật ra có thể tìm người đổi một chút, nói làm là làm, Hứa Khả Nhân tìm một bà lão ăn mặc cũng không tệ lắm, đổi hai ký phiếu thịt lấy ba phiếu công nghiệp.
Hứa Khả nhân cầm phiếu công nghiệp đi đến Cung Tiêu Xã mua một cái chậu tráng men và một chiếc chậu nhựa, mua thêm một hộp cơm rồi rời khỏi Cung Tiêu Xã.
Đi đến một góc vắng người, Hứa Khả Nhân ở trong không gian lục lọi một lần, lấy ra một bộ quần áo mùa thu mà cô đã may trước đó và lấy thêm một túi sữa bột và một túi đường đỏ, lại lấy ra hai ký xương sườn, hai ký gạo kê, hai ký gạo và hai mươi quả trứng gà.
Cầm một túi đồ lớn trên tay, Hứa Khả Nhân vội vã quay trở lại bệnh viện, vừa bước vào hành lang lên trên lầu hai, trước mặt cô đã truyền đến một tiếng động ồn ào, hình như là từ phòng bệnh của Trương Viễn truyền đến.
Hứa Khả nhân biến sắc, vội vã chạy tới, thấy bên ngoài phòng bệnh của Trương Viễn đã vây quanh rất nhiều người. Trong phòng bệnh còn truyền đến một tiếng ồn ào.
Sắc mặt Hứa Khả Nhân trở nên lạnh lùng, đẩy đám đông đang tụ tập xung quanh phòng bệnh ra, hít một hơi thật sâu, mở miệng hét lớn một câu.
“Tất cả đều câm miệng cho tôi!”
Vừa dứt lời, trong phòng bệnh đám người vốn dĩ đang ồn ào ngay lập tức im bặt. Hứa Khả Nhân cũng nhìn rõ tình hình ở trong phòng bệnh.
Không biết Trương Viễn tỉnh lại từ lúc nào, lúc này anh đang ngồi ở đầu giường, vẻ mặt vô cùng khó coi.
Ngoài Trương Viễn ra, trong phòng còn có những người khác, bao gồm hai vị bác sĩ, một cô y tá và có thêm hai mẹ con.
Hứa Khả Nhân không để ý đến trong phòng những người khác, mà đi đến trước mặt của Trương Viễn, đặt tất cả đồ đạc trong tay cô lên tủ đầu giường.
“Anh không sao chứ?” Hứa Khả Nhân nhẹ giọng hỏi, vừa hỏi vừa cởi bộ quần áo trên vai Trương Viễn xuống, kiểm tra miệng vết thương của anh.
Nhìn vết máu thấm ra từ miếng băng gạc trên vai Trương Viễn, sắc mặt cô càng thêm khó coi!
Trương Viễn nhìn thấy Hứa Khả Nhân trở về, tâm trạng không tốt của anh cũng đã được cải thiện đôi chút. Thấy cô nhìn thẳng vào vết thương trên vai, chắc hẳn cô đã nhận ra miệng vết thương của anh đã hở ra. Không muốn làm cô lo lắng, Trương Viễn đã an ủi cô.
“Không sao đâu, chỉ là không cẩn thận cử động hơi mạnh một chút.”