Từ từ trấn tĩnh lại, lúc này Hứa Khả Nhân mới cầm quần áo đi giặt sạch.
Sau khi giặt quần áo xong, Hứa Khả Nhân đến nhà bếp của bệnh viện thuê một cái bếp than tổ ong và một cái nồi đất nhỏ, lại tốn hai đồng tiền mua hai mươi cục than tổ ong đồng thời nhờ người chỉ cô cách sử dụng, lại nhờ người giúp đưa lò than và than tổ ong đến phòng bệnh.
Cũng may chỗ phòng bệnh của Trương Viễn có một cái ban công nhỏ, vừa vặn để nấu nướng, chờ sau khi người giao hàng rời đi, nồi đất cho thêm nước vào, lúc này mới đem xương sườn lấy ra từ trong không gian bỏ vào nồi đất rồi rửa sạch.
Sau khi rửa sạch xương sườn, Hứa Khả Nhân liền trực tiếp cho xương sườn vào nồi đất rồi chậm rãi hầm, chờ cho đến khi sôi cô lại cho chút táo đỏ long nhãn những thứ bổ máu vào, chậm rãi hầm, như vậy có thể bổ sung lại một ít máu cho Trương Viễn.
Làm xong này đó, Hứa Khả Nhân mở chiếc bình giữ ấm mang từ nhà ra, đổ một ít sữa bột lên cái nắp, rồi đổ nước sôi vào khuấy đều đưa cho anh uống.
Trương Viễn uống từng ngụm nhỏ sữa bột trong cái nắp, ánh mắt anh có chút thâm thuý, anh đã nhớ lại lúc anh bị Đông Bắc Hổ trong tay rìu làm cho bó tay bó chân, Hứa Khả Nhân đột nhiên lấy ra một con dao đốn củi và ném về phía anh.
Hơn nữa, anh còn nhìn thấy rõ ràng có một tờ giấy nhỏ hình bầu dục dán trên cán dao, trên đó viết rõ ràng “Xưởng luyện thép xx, chế tạo năm xx!”
Anh rất chắc chắn lúc đó mình không phải đang nằm mơ, trước khi bất tỉnh anh đem tờ giấy nhỏ từ trên cán dao lấy ra, bởi vì thế anh có thể khẳng định rằng, con dao đốn củi kia căn bản không phải là thứ của thời đại này!
Có thể còn có hộp sữa bột mà hiện tại anh đang uống, chiếc bình giữ nhiệt trên tay và đôi giày bảo hộ lao động mà Hứa Khả Nhân đưa cho anh!
Trước đây anh không có nghĩ nhiều, nhưng hiện tại xem tất cả mọi nơi đều lộ ra sơ hở! Bây giờ khoa học công nghệ chưa phát triển, căn bản là không thể làm được những thứ tinh xảo như vậy.
Nếu ngày tháng trên cán dao kia là sự thật, sau bốn mươi năm, năm mươi năm nữa, anh tin rằng đất nước sẽ thực sự phát triển rất tốt! Mà làm ra những thứ này cũng rất dễ dàng! Và quan trọng nhất, Hứa Khả Nhân đã lấy những thứ đó từ đâu!
Trong lòng mọi cảm xúc đang quay cuồng, lời chất vấn đã đến bên môi, nhưng Trương Viễn lại không thể nói nên lời!
Không phải anh không muốn hỏi, mà là anh sợ nghe được những đáp án mà anh không muốn nghe. Khi còn bé, anh cũng từng nghe ông nội nói qua sách yêu quái này đó linh tinh, nhưng anh không biết Hứa Khả Nhân là loại nào!
Anh không muốn vạch trần cô, anh nghe nói chỉ cần có người tìm ra danh tính của những con yêu tinh đó thì con yêu tinh đó sẽ không thể sống ở bên ngoài.
Trương Viễn không muốn Hứa Khả Nhân đi, mặc kệ thân phận thật sự của cô có như thế nào, Trương Viễn vẫn thích cô. Trong trường hợp đó, tốt hơn hết là anh nên giả vờ như không biết gì, lúc cần thiết nên bao che bảo vệ cho cô!
Nghĩ đến đây, Trương Viễn cũng bắt đầu thèm ăn, chưa kể sữa bột do vợ anh pha rất ngon, khiến anh muốn nhịn cũng không thể nhịn được!
“Lúc trước em pha sữa bột cho anh, anh không phải đã nói không thích nó sao, bây giờ lại uống hăng say như vậy?”
Hứa Khả Nhân thấy anh thích, nhịn không được mở miệng trêu ghẹo, Hứa Khả Nhân nói cũng là đang nói thật, mấy ngày trước cô lấy ra làm bộ mua ở trấn trên, lấy sữa bột ra pha cho anh một cốc, anh còn vẻ chán ghét không muốn uống, lần này bị thương, cô đưa liền uống ngay!
Trương Viễn nghe vậy động tác uống sữa bột hơi dừng lại một chút, sau đó nói thẳng: “Kia không phải là không nếm ra vị gì sao, hiện tại anh uống mấy lần rồi, cảm thấy ngon nên đã nghiện mất rồi!”
“Ừ, đúng, đúng, anh là người bị thương, nói sao cứ cho là vậy đi!”
Bị Hứa Khả Nhân dỗ dành anh như một đứa trẻ, Trương Viễn trên mặt có chút không nhịn được, anh là một người đàn ông trưởng thành, uống sữa bột sẽ làm mất đi hình ảnh của một người đàn ông trưởng thành sao?