Nghe vậy, Hứa Khả Nhân khẽ thở dài, nhưng cô vẫn nói ra suy nghĩ của mình.
“Em cảm thấy, đột nhiên nhận được những thứ này khiến trong lòng em cảm thấy bất an. Anh nói bọn họ vừa bắt được một Đông Bắc Hổ liền gấp gáp treo thưởng hậu hĩnh như vậy, chẳng lẽ bọn họ có ý đồ gì khác hay sao?” Hứa Khả Nhân vẫn là bởi vì cảm thấy thư ký An có chút không đúng lắm, nhưng kêu cô nói, cô lại không biết nói như thế nào.
Trương Viễn vẫn thấy cô rối rắm chuyện này như vậy, cũng có chút dở khóc dở cười. Anh đưa tay phải ra xoa tóc của Hứa Khả Nhân, rồi nói.
“Vợ à, em chính là chỉ đang lo lắng quá nhiều thôi. Cho dù bọn họ có ý đồ gì, cũng mặc kệ bọn họ, cho dù sau này có chuyện gì xảy ra, chúng ta cũng không cần phải đồng ý. Vấn đề đơn giản như vậy, rất dễ giải quyết.”
Hứa Khả Nhân nghe vậy, ngẫm lại cũng cảm thấy đúng như thế, dù sao giặc tới thì đánh, nước lên thì nâng nền, có chuyện gì phóng ngựa lại đây, bất quá, nhưng nhìn dáng vẻ của thư ký An, cũng không giống như là muốn tìm bọn họ gây chuyện, ngược lại giống như có chuyện gì cần bọn họ giúp đỡ.
Đang lúc trầm tư ngẫm nghĩ, một mùi nước canh nhàn nhạt xộc thẳng vào chóp mũi của Hứa Khả Nhân, trong nháy mắt cô nhớ đến món xương sườn vẫn hầm trên bếp, “Ôi, quên cho vài táo đỏ và long nhãn vào rồi.”
Hứa Khả Nhân kêu lên một tiếng, hấp tấp chạy đến bếp than, loay hoay món canh sườn của cô.
Trương Viễn thấy vậy liền cười khẽ một tiếng, lại lần nữa nằm lên giường, như vậy vết thương sẽ mau lành hơn một chút!
Trong nháy mắt, Trương Viễn đã ở bệnh viện được ba ngày, hai người thu dọn đồ đạc chuẩn bị xuất viện, khi xuất viện, Tề Lôi còn cố ý lái xe đến đưa bọn họ về nhà.
Một chiếc xe tải quân dụng chạy vào trong thôn và băng qua cánh đồng ruộng khiến người trong thôn la hét một trận.
Vừa dừng xe, liền thấy trong nhà cửa lớn mở ra, chú Đổng đi ra.
Thấy đó là Trương Viễn và Hứa Khả Nhân, trên khuôn mặt hơi tròn của ông ấy nở một nụ cười thật tươi: “Cuối cùng các người cũng chịu xuất viện rồi!”
“Thầy à, cảm ơn thầy đã vất vả giúp chúng tôi trông nhà.” Nhìn thấy chú Đổng, Trương Viễn cũng nở một nụ cười tươi.
Chú Đổng sở dĩ có chìa khóa nhà của bọn họ cũng một phần là nhờ Tề Lôi giúp đỡ, bởi vì sẽ phải nằm viện ba ngày, gà trong nhà không được cho ăn, Hứa Khả Nhân cũng không thể đi ra ngoài, vì vậy bọn họ đã nhờ Tề Lôi giúp đưa chìa khóa nhà cho chú Đổng, giải thích tình hình cho ông ấy, nhân tiện nhờ ông ấy chăm sóc gà ở nhà.
Bây giờ chú Đổng đến sớm như vậy, chắc là vì ông ấy đến cho gà ăn.
Quả nhiên, hai người suy đoán không sai, bốn con gà con đang ăn vụn bánh ngô trong sọt, chú Đổng sợ vụn bánh rơi vào ổ rơm rạ rồi lại không thấy đâu nên đặc biệt lót giấy thấm dầu bên dưới, nói vậy trong hai ngày qua ông ấy giúp đỡ chăm sóc, mấy con gà con này rõ ràng đãi ngộ đề cao không ít.
Sau ba ngày dưỡng thương, cuối cùng vết thương trên vai của Trương Viễn cũng không cần cả ngày nằm trên giường.
Chú Đổng nhìn thấy anh cứ như vậy một mình nghênh ngang đi vào phòng, sau đó lại nhìn phía sau người học trò xui xẻo của mình, nhìn thấy Hứa Khả Nhân và Tề Lôi xách bao lớn bao nhỏ, khóe mắt ông ấy giật giật.
Ông ấy tiến lên vài bước, cầm lấy thứ mà Tề Lôi đang cầm, không quên nói một câu khách sáo.
“Đội trưởng Tề, thật xin lỗi, hai đứa nhỏ đã gây không ít phiền toái cho cậu rồi.”
Tề Lôi nghe vậy vội vàng xua tay, “Chú Đổng nói gì vậy chứ, nói đến phiền toài hẳn là chúng tôi phiền toái bọn họ mới phải. Nếu không phải do Hứa Khả Nhân và Trương Viễn, chỉ sợ Đông Bắc Hổ đến bây giờ cũng còn chưa bị bắt được.”