Tôi Mở Khóa Hệ Thống Nhà Trọ Ở Mạt Thế

Chương 103

Hai phòng ngủ đều có ánh sáng tốt, đều được bố trí giường đôi, phòng lớn hơn để cho dì, trên cửa sổ lồi còn đặt bàn trà nhỏ, bình thường có thể uống trà ngắm cảnh.

Phòng thay đồ đặt tủ quần áo cao kịch trần, khả năng chứa đồ max.

Các phòng khác cơ bản đều được trang trí theo tiêu chuẩn căn hộ một phòng ngủ một phòng khách.

Trang trí xong toàn bộ tốn mười hai nghìn đồng liên bang, hệ thống định giá tiền thuê nhà hàng quý là tám mươi nghìn đồng liên bang, số người ở nhỏ hơn hoặc bằng bốn người.

Nếu Tâm Thiên Kiêu có bạn gái có thể trực tiếp dẫn về ở, chia tiền thuê nhà cho mỗi người thì giá vẫn tất hời.

Tô Đào còn không nhịn được nghĩ, sau này nếu có bạn trai, có con thì sẽ chuyển đến căn hộ loại này ở.

Cứ nghĩ miên man như vậy.

Ngày hôm sau Trang Uyển thấy căn hộ hai phòng ngủ một phòng khách được trang trí xong, ghen tị đến mức mắt xanh lè, trong lòng tính toán đợi Thần Hi và Thần Dương lớn hơn chút nữa thì sẽ cho hai đứa ngủ riêng, cũng nên đổi sang căn hộ lớn hơn rồi.

 

Chị ấy không khỏi hỏi: "Sếp, sau này chúng ta sẽ có căn hộ ba phòng ngủ một phòng khách hoặc ba phòng ngủ hai phòng khách sao?"

Tô Đào nghĩ một chút rồi nói: "Chắc là có, chị định đợi khi nào bọn trẻ lớn hơn thì đổi đúng không?"

Lên cấp 5 sẽ có bản thiết kế nhà ở, hình như có cả ba phòng ngủ hai phòng khách, bốn phòng ngủ hai phòng khách.

Trang Uyển gật đầu: "Dù sao cũng là hai đứa trẻ, không thể đến tuổi dậy thì rồi vẫn còn chen chúc trong một phòng với tôi, nếu có cô nhất định phải giữ cho tôi một căn nhé."

Tô Đào cười khổ trong lòng, lên cấp 5 chỉ riêng chi phí nâng cấp đã mất một triệu đồng liên bang, còn phải đạt thêm điều kiện số người thuê nhà đạt hai trăm người.

Khó vô cùng.

Đang nói chuyện, máy liên lạc của Tô Đào đột nhiên vang lên, từ đầu dây bên kia truyền đến giọng nói mang theo ý cười của Thời Tử Tấn:

 

"Chúng tôi về rồi, nhìn xuống dưới đi."

Tô Đào chạy đến cửa sổ sát đất của văn phòng nhìn xuống, liền thấy nhóm người họ mặc quân phục.

Ký ức như quay trở lại đêm khuya rời nhà hôm đó, cảnh tượng lần đầu tiên họ gặp nhau.

Tô Đào chợt nhận ra, lần này anh ấy thật sự đã đi rất lâu.

Trang Uyển cũng phát hiện ra họ, vui vẻ đứng dậy chạy xuống lầu đón.

Tô Đào theo sát phía sau, từ xa đã thấy Thời Tử Tấn, vừa định chạy đến, đột nhiên cô cảm nhận được một hơi thở xa lạ.

Cô dừng bước, cảm thấy người trở về này có chút khác với Thời Tử Tấn trong ký ức của cô.

Sắc mặt anh ấy hơi tái, Tô Đào tự thuyết phục mình chắc là anh ấy làm việc quá sức.

Dáng người anh ấy hơi mờ ảo, Tô Đào cảm thấy chắc là mình hoa mắt, hoặc là do ánh nắng quá chói chang.

 

Khí chất của anh ấy thêm vài phần lạnh lùng u ám, Tô Đào thầm nghĩ chắc là do anh ấy trải qua một số khó khăn nên tâm trạng vẫn chưa điều chỉnh lại được.

Tóm lại, cô vẫn không tiến lên.

Thời Tử Tấn thấy cô đến, ngẩng đầu nhìn sang.

Ánh mắt chạm nhau, đôi mắt phượng hoàng kia vẫn khiến Tô Đào tìm lại được chút cảm giác quen thuộc, cô lắc đầu, cảm thấy mình hơi nhạy cảm.

"Về rồi à? Ăn cơm trước hay tắm rửa trước?" Cô cố gắng tỏ ra bình thường.

Tâm Thiên Kiêu cao to thô kệch, đầu óc đơn giản, căn bản không nhận ra điều gì bất thường, hét lớn:

"Uống nước trước đã, trời ngày càng nóng, dọc đường về chúng tôi suýt nữa biến thành cá khô rồi."

Tô Đào không trả lời, nhìn chằm chằm vào Thời Tử Tấn, nhìn trái nhìn phải, nhìn lên nhìn xuống, hận không thể nhìn xuyên thấu anh.

Dáng vẻ này của cô thật sự quá đáng yêu, Thời Tử Tấn không nhịn được nữa, phì cười: "Mới không gặp bao lâu, đã không nhận ra tôi rồi à?"

Tô Đào chưa từng thấy anh ấy cười như vậy, rạng rỡ đến mức còn chói mắt hơn cả mặt trời hôm nay, không còn chút u ám nào trước đó, sững người một lúc, cũng cười theo.

Quả nhiên vẫn là mình suy nghĩ nhiều rồi.

Bình Luận (0)
Comment