Lâm Phương Tri nghe hiểu, do dự một chút, vẫn chọn tin tưởng Tô Đào, sau đó nhìn cô lấy chăn nhỏ và gối nhỏ của mình ném vào một cái máy lớn đang quay, nước chảy ào ào.
Lòng cậu cũng theo đó mà u uất.
Tô Đào dẫn cậu đến phòng vệ sinh, dạy cậu dùng bồn cầu, dùng vòi hoa sen.
Ban đầu Lâm Phương Tri rất kháng cự tiếp xúc với đồ vật mới, mấy lần muốn bỏ chạy đều bị Tô Đào nghiêm mặt gọi lại.
"Có phải con ngoan không?"
Vì một câu khẳng định "con ngoan", Lâm Phương Tri đành cắn răng sờ vào vòi nước lạnh lẽo, làm quen với vòi hoa sen đột nhiên phun nước.
Tô Đào vừa dạy cậu dùng, vừa dạy cậu nhận biết các thiết bị điện:
"Cái này là bồn rửa mặt, trước khi ăn cơm và sau khi đi vệ sinh đều phải rửa tay ở đây, cái này là vòi hoa sen..."
Lâm Phương Tri rất thông minh, nói một lần là nhớ được, nhưng vẫn không thể thoát khỏi nỗi sợ hãi đối với những thứ mới mẻ, học được rồi cũng phải có Tô Đào ở bên cạnh không được đi xa.
Tô Đào không còn cách nào khác, nhưng đối phương dù sao cũng là người khác giới cùng tuổi, chỉ có thể quay lưng lại đợi cậu tắm xong.
Trang Uyển mang quần áo đến, đều là quần áo mà hai cha con họ Xương ở phòng đôi số 006 không mặc vừa.
Nhưng kích cỡ lại vừa vặn với Lâm Phương Tri.
Trang Uyển thấy cậu tắm rửa sạch sẽ lại mặc quần áo vừa người, mái tóc hơi dài xõa xuống trông giống như một cô gái nhỏ nhắn xinh xắn, không nhịn được khen:
"Là một đứa trẻ xinh đẹp, chỉ là hơi gầy, phải ăn nhiều cơm vào nhé."
Tô Đào muốn cắt tóc cho cậu, Lâm Phương Tri lắc đầu nguầy nguậy, lộ vẻ mặt cầu xin.
Trang Uyển vừa nhìn thấy ánh mắt này đã không chịu nổi, dỗ dành:
"Không cắt không cắt, tóc dài cũng đẹp mà!"
Cầm kéo trên tay, Tô Đào cảm thấy mình giống như một người mẹ kế.
Không còn cách nào khác, đành phải tìm dây buộc tóc của mình, sấy khô tóc cho cậu rồi buộc lại.
Tô Đào có chút bất đắc dĩ, buộc tóc lên, càng giống con gái hơn, thế này không ổn lắm.
Thời Tử Tấn trở về nhìn thấy Lâm Phương Tri buộc tóc, có một khoảnh khắc nghi ngờ trí nhớ của mình có vấn đề, ban ngày dẫn đi không phải là con trai sao?
Tô Đào nói: "Ban ngày tóc cậu ấy vón cục lại nhìn không dài lắm, tối nay gội đầu mới phát hiện ra dài gần bằng tóc của em rồi, xõa xuống che mắt, em bèn buộc lên cho cậu ấy."
Thời Tử Tấn thấy ánh mắt sợ hãi của Lâm Phương Tri nhìn mình, nhất thời không nói nên lời, một lúc sau mới nói:
"Em tự quyết định đi, đưa thiết bị liên lạc cho anh, anh cài đặt định vị chip cho em."
Cài đặt xong trả lại cho cô, Thời Tử Tấn lại tận tay chỉ dạy cô cách sử dụng.
Lâm Phương Tri đứng bên cạnh luống cuống tay chân, nảy sinh cảm giác bị bỏ rơi bị lãng quên, chút ấm áp và nương tựa vừa tìm thấy lại dần dần biến mất.
Tuyết Đao đứng dậy liếʍ liếʍ tay cậu, khẽ "gâu" một tiếng.
Lâm Phương Tri ngẩn người, học theo dáng vẻ của nó ngồi xổm xuống, một người một chó cứ như vậy cùng nhau nhìn Tô Đào và Thời Tử Tấn.
Nói xong, Tô Đào vừa ngẩng đầu lên đã thấy hai người này, vội vàng kéo Lâm Phương Tri dậy:
"Cậu này, nó là chó con, cậu là người, sofa rộng như vậy cậu không ngồi, lại ngồi dưới đất với nó, vừa mới tắm rửa sạch sẽ cho cậu xong đấy."
Sau đó bắt đầu dạy cậu nhận biết đồ vật: "Cái mềm mềm này gọi là sofa, là để cho người ngồi, đương nhiên... chó con muốn ngồi cũng được, cái này ở phía trước là bàn trà, thấp hơn bàn bình thường, dùng để đặt..."
Lâm Phương Tri cảm thấy hơi ấm lại quay về.
Thời Tử Tấn đứng bên cạnh càng nghe càng thấy sai sai, sắc mặt dần dần khó coi.
Lâm Phương Tri rất nhạy cảm, lập tức nhận ra áp suất không khí giảm xuống, nhưng cậu không biết tại sao, sợ hãi nhìn Thời Tử Tấn rồi lại nhìn Tô Đào.
Tô Đào nghi ngờ lên tiếng: "Sao vậy?"
Thời Tử Tấn nhíu mày: "Em đang dạy cậu ta cái gì? Họ Trần không nói với anh là cậu ta có vấn đề về trí tuệ."