Nhìn ga trải giường bẩn thỉu, Tô Đào và Quan Tử Ninh đều không nằm xuống được.
Lâm Phương Tri thấy vậy muốn lấy giường của mình ra cho họ dùng.
Tô Đào xua tay: "Không cần, hai người giúp em bê hai cái giường bẩn này ra ngoài vứt ở hành lang."
Sau khi đuổi người đi, Tô Đào liền chọn hai chiếc giường đơn trong cửa hàng đồ gia dụng, đặt vào vị trí giường cũ, còn kèm theo một tủ quần áo nhỏ, dùng tạm mấy ngày nay.
Ngoài ra còn đặt một bàn tròn nhỏ bốn chỗ ngồi giữa hai giường, để mọi người ăn cơm.
Quan và Lâm trở về sau khi vứt giường, nhìn thấy giường và bàn đều ngây người.
Quan Tử Ninh nói sau một lúc lâu: "Dị năng của cô là để hưởng thụ, ai mang cô theo người đó hưởng phúc."
Nói xong cô ấy liền nằm sấp xuống một trong hai chiếc giường đơn, mềm mại lại sạch sẽ.
Ngoại trừ không có điều hòa thì mọi thứ đều hoàn hảo.
Nhưng nhà khách căn bản không cung cấp điện, lắp điều hòa cũng không dùng được.
Khiến Tô Đào cả đêm tỉnh dậy hai ba lần vì nóng.
Lần cuối cùng cô không ngủ nữa, bò dậy mở hệ thống, gọi bản đồ 3D của Đào Dương ra.
Muốn tiếp quản vườn trồng trọt càng sớm càng tốt thì phải có chỗ để tiến hành công việc trồng trọt.
Đào Dương thật sự là không còn một chỗ trống nào nữa, trừ khi xây dựng trên sân thượng.
Số tầng của ba tòa nhà chung cư hầu như đều là bốn năm tầng, cao hơn nữa không có thang máy thì rất bất tiện.
Nhìn tới nhìn lui, Tô Đào cảm thấy tạm thời chỉ có thể xây dựng tầng ba của nhà ăn, bốn phía đều lắp kính suốt từ trần đến sàn, để trong nhà có đủ ánh sáng mặt trời để trồng rau thủy canh.
Nghĩ xong liền bắt đầu xây dựng, mất chưa đến mười nghìn đã xây xong phòng tắm nắng tầng ba của nhà ăn.
Sau đó lại sợ tầng ba nóng, còn lắp thêm một cái điều hòa trung tâm.
Trời vừa sáng, Tô Đào liền gọi điện thoại cho Tiền Linh, nói có thể đưa hạt giống thủy canh đến tầng ba nhà ăn để ươm mầm trước.
Tiền Linh nhận được điện thoại liền vội vàng chạy xuống lầu, chạy đến trước nhà ăn, ngẩng đầu quả nhiên nhìn thấy phòng tắm nắng xuất hiện trong một đêm.
Bốn phía đều là kính suốt từ trần đến sàn, trong nhà rất rộng rãi sáng sủa.
Bà nuốt nước miếng: "Tô lão bản, cô làm việc thật kịp thời, lát nữa tôi sẽ gọi kỹ thuật viên vận chuyển hạt giống đến đó, ươm mầm càng sớm càng tốt để có mẻ rau đầu tiên."
Tô Đào hỏi: "Bao lâu thì có thể thu hoạch vậy ạ?"
"Rất nhanh, có loại một tháng là có thể thu hoạch, nhưng với diện tích trồng trọt hiện tại của chúng ta, ước chừng chỉ đủ cho một trăm người Đào Dương chúng ta ăn."
Tô Đào khá hài lòng: "Vậy tạm thời chỉ cung cấp cho người thuê nhà bên trong chúng ta, giá cả vẫn theo tiêu chuẩn của Đông Dương trước đây, đợi sau này nhiều hơn rồi lại bán ra ngoài."
Tiền Linh cũng vui mừng, là người Đào Dương gần đây không phải lo không có rau ăn rồi.
Cúp điện thoại Tiền Linh liền kể tình hình vườn trồng trọt và quyết định của Tô Đào cho Trang Uyển.
Trang Uyển lập tức đăng thông báo, thứ nhất là nói cho người thuê nhà biết Đào Dương sắp có vườn trồng trọt của riêng mình, rau trồng được sẽ ưu tiên bán nội bộ, giá cả giữ nguyên như cũ.
Thứ hai là nhắc nhở mọi người đừng đến tầng ba nhà ăn gây phiền phức cho nhân viên ươm mầm rau.
Tin tức này đối với người thuê nhà Đào Dương đúng là tin mừng.
Từ khi biết vườn trồng trọt Đông Dương bị thiêu rụi trong một vụ cháy lớn, mọi người đều rất hoang mang khi không có rau ăn trong thời gian dài, hoặc là phải dựa vào việc nhập khẩu từ các căn cứ khác, giá cả tăng gấp đôi mà không mua nổi.
Bây giờ không cần phải lo lắng nữa!
Người thuê nhà Đào Dương thật sự vô cùng may mắn khi đã dọn vào sớm hơn một bước, sau đó vội vàng gọi điện thoại cho người thân bạn bè chưa dọn vào, bảo họ đừng bỏ cuộc, tiếp tục đăng ký nhà ở Đào Dương, cố gắng dọn vào càng sớm càng tốt.