Tôi Mở Khóa Hệ Thống Nhà Trọ Ở Mạt Thế

Chương 179

Lúc này, vợ anh ta sau khi dạy con học xong đi ra, nhìn thấy anh ta liền bắt đầu trút giận:

"Đó cũng là con trai của anh chứ không phải chỉ của riêng tôi, nó năm nay đã tám tuổi rồi! Tên của mình cũng không biết viết, phép cộng trừ trong phạm vi mười dạy cả nửa năm rồi, vẫn làm sai! Tôi thực sự muốn phát điên."

"Ngô Chấn, anh không lo lắng sao? Trước tận thế cả nhà chúng ta đều là người có học thức cao, bố anh còn là giáo sư đại học, kết quả cháu trai ông ấy lại là một đứa mù chữ!"

Vợ anh ta suy sụp ngồi trên ghế sô pha, một lúc sau liền nghe thấy tiếng khóc nấc.

Ngô Chấn nghe mà chua xót, lại cúi đầu nhìn đoạn chat với Mai bác, hít sâu một hơi nói:

"Vợ à, chúng ta chuyển nhà đi, chuyển đến Đào Dương."

Trạm tiếp tế mà đoàn xe dừng lại náo nhiệt hơn Tô Đào tưởng tượng rất nhiều.

 

Các đội vận chuyển, đội buôn bán, và nhân viên quân sự của các căn cứ lớn đều nghỉ ngơi và bổ sung nhu yếu phẩm ở đây.

Thậm chí còn có cả nhà nghỉ nhìn bề ngoài đơn sơ, phía bên phải còn có một trạm xăng nhỏ xiêu vẹo, ven đường còn có đủ loại người bày hàng rong, cả trạm tiếp tế người đến người đi, ồn ào náo nhiệt.

Mấy người Tô Đào vừa xuống xe ra khỏi khu vực của đoàn xe mình, liền bị nhân viên nhà nghỉ tinh mắt nhìn thấy:

"Ba vị cần chỗ nghỉ sao? Nhà nghỉ chúng tôi cung cấp nước nóng và đồ ăn, có nhà vệ sinh riêng và phòng tắm, ba vị lặn lội đường xa, chi bằng đến nhà nghỉ chúng tôi nghỉ ngơi một đêm, tắm nước nóng cho thoải mái, gọi chút đồ ăn, nghỉ ngơi cho tốt để ngày mai tiếp tục lên đường."

Tô Đào tò mò hỏi: "Một đêm bao nhiêu tiền? Nước và đồ ăn tính thế nào?"

 

Nhân viên thấy bọn họ ăn mặc chỉnh tề sạch sẽ, cũng không vàng vọt gầy yếu, nghĩ bọn họ là người không thiếu tiền, đảo mắt, nở nụ cười nịnh nọt:

"Một đêm 8000 tiền liên bang, nước thì, cô cũng biết đấy, dạo này khan hiếm lắm, chi phí của chúng tôi cũng cao, nên tính theo mỗi 500ml là 12000 tiền liên bang..."

Tô Đào há hốc mồm, nghĩ thầm đúng là cướp tiền.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nơi hoang vắng này, người thật sự có nhu cầu về nước và thức ăn, có lẽ sẽ nghiến răng mua.

Quan Tử Ninh lạnh lùng tháo kính râm và mũ quân đội xuống:

"Mã Đại Pháo, mày nhìn xem tao là ai? Còn định chặt chém người của tao à?"

Nhân viên nhìn rõ mặt cô, sợ hãi lùi lại một bước, một lúc sau mới gãi đầu cười gượng:

"Quan tỷ, là chị à, em không nhận ra, haha, hai vị này là người mới, em sai rồi, em đi ngay đây."

 

Nói xong liền chuồn mất.

Tô Đào nhìn Quan Tử Ninh: "Chị quen người ở đây à?"

Quan Tử Ninh gật đầu: "Quen, mỗi lần đi làm nhiệm vụ với Thiếu tướng đều phải đi qua đây, trạm tiếp tế này là trạm tiếp tế duy nhất trong bán kính trăm dặm, gần như tất cả các đội đều phải dừng lại ở đây để nghỉ ngơi, lâu dần liền quen biết một vài người ở đây."

"Tên Mã Đại Pháo vừa rồi là người chuyên lôi kéo khách của nhà nghỉ này, rất giỏi nhìn mặt bắt hình dong, lừa chúng ta càng nhiều, tiền hoa hồng hắn ta nhận được càng cao, sau khi bị tôi dạy dỗ một lần, thấy người của Đông Dương đến sẽ tránh đường."

Tô Đào hỏi: "Vậy giá cả hợp lý ban đầu là bao nhiêu?"

"Cũng không rẻ, trước đây chúng tôi từng ở, một đêm khoảng 3000 tiền liên bang, lúc đó không thiếu nước, một chai nước 500ml cũng bán 800 tiền liên bang, bây giờ có lẽ đã tăng gấp mười lần."

Tô Đào nhớ đến nước trong không gian của Lâm Phương Tri, đại khái tính toán một chút, ở đây vậy mà có thể bán được hàng triệu tiền liên bang.

Tiền tiết kiệm của cô mới có năm mươi vạn tiền liên bang.

Nghĩ đến đây, Tô Đào mở to mắt nhìn Quan Tử Ninh, mong đợi hỏi:

"Quan tỷ, tôi có thể bày hàng rong bán chút nước và nhiên liệu ở đây không? Không bán nhiều, kiếm chút tiền tiêu vặt là tôi mãn nguyện rồi."

Bình Luận (0)
Comment