Tôi Mở Khóa Hệ Thống Nhà Trọ Ở Mạt Thế

Chương 211

"Bà chủ Tô! Đội lính đánh thuê tôi đã liên hệ xong cho cô rồi, "Báo Đồ" đã nghe qua chưa? Năm ngoái bọn họ nhận một nhiệm vụ vận chuyển vũ khí từ Thủ An đến Trường Kinh, mười bốn người, trên đường đi hai tháng chỉ có một người bị thương, gϊếŧ hơn hai trăm con zombie, vận chuyển hàng hóa không hề bị hư hại, thành tích này cô đã từng ra khỏi căn cứ, hẳn là hiểu rõ, tuyệt đối là số một số hai."

Tô Đào nói: "Mơ hồ nghe qua chiến tích của bọn họ, đúng là có chút thực lực, nhưng mà giá cả chắc không thấp đâu, thương lượng thế nào rồi?"

Mã Đại Pháo có chút ngại ngùng: "Tôi chỉ là nhân vật nhỏ bọn họ không thèm nói chuyện với tôi, đội trưởng của bọn họ nói muốn tự mình nói chuyện với cô, chắc chiều mai sẽ đến Bàn Liễu Sơn gặp cô."

"Cũng được, bây giờ anh thế nào rồi? Vẫn ở trong hầm trú ẩn?"

 

"Làm phiền lão bản quan tâm rồi, tôi ra ngoài rồi, zombie bên này rút lui rồi, đang liên lạc với đầu bếp tìm được trước đó, đợi tìm đủ người dọn dẹp, lễ tân, tôi sẽ dẫn đến Bàn Liễu Sơn cho cô xem."

Tô Đào suy nghĩ một chút chuyển cho anh ta một vạn liên bang tệ, dặn dò: "Vất vả rồi, không thể để anh làm không công, hơn nữa, chuyện nhờ vả tìm người cần phải lo liệu, cầm lấy đi, còn nữa, cẩn thận khi ra ngoài, mạng sống quan trọng nhất, có cần giúp đỡ gì thì gọi điện thoại cho tôi."

Mã Đại Pháo nghe thấy những lời này, nước mắt lưng tròng.

Gần đây làm việc thật sự không dễ dàng.

Trong mạt thế, người có lý lịch trong sạch, nhân phẩm tốt, không thiếu tay thiếu chân, thật sự không nhiều.

Còn phải nấu ăn ngon, có kinh nghiệm làm đầu bếp, càng khó tìm hơn.

Anh ta tự bỏ tiền nhờ người tìm hiểu, nợ một số ân tình, nói đến khô cả môi, chân cũng sắp chạy gãy rồi.

 

Còn có người của "Báo Đồ", lúc đầu cảm thấy anh ta là nhân vật nhỏ, không muốn để ý, thuyết phục cả đêm không ngủ mới kết nối được.

Nói ra toàn là nước mắt.

Mã Đại Pháo vốn không nghĩ rằng lão bản trẻ tuổi này sẽ cân nhắc đến những điều này, chỉ nghĩ làm tốt mọi việc, có thể để anh ta có một chỗ dựa vững chắc trong mạt thế, sống an ổn hơn một chút.

Không ngờ lão bản này đều ghi nhớ trong lòng.

Đây nào phải là cho tiền, mà là sưởi ấm trái tim.

"Bà chủ Tô, cô đừng thấy tôi, Mã Đại Pháo, bình thường ba hoa chích chòe, lúc, lúc này cũng không nói được lời hay ý đẹp gì, tôi chỉ nói một câu, những gì cô dặn dò, Mã Đại Pháo tôi sẽ cố gắng hết sức làm tốt nhất."...

Buổi chiều Tô Đào đến tòa nhà văn phòng, quả nhiên thấy Trang Uyển và Tiền Dung Dung bận rộn đến mức chân không chạm đất, điện thoại liên tục reo, cơ bản đều là hỏi Đào Dương có phòng trống không.

 

Trang Uyển tranh thủ lúc rảnh rỗi vội vàng uống nước, nghỉ ngơi một chút nói với Tô Đào: "Khó nói chuyện quá, nói không có phòng trống căn bản không nghe, còn có người trực tiếp trả giá gấp đôi muốn vào ở, tôi từ chối xong, bị họ chửi rủa cả tổ tông mười tám đời."

Tiền Dung Dung cũng mặt mày ủ rũ: "Tôi cảm thấy có vài người nghe thấy lời đồn bên ngoài đã phát điên rồi, gọi điện thoại đe dọa tôi, nếu không sắp xếp phòng trống cho anh ta, anh ta sẽ đến Đào Dương gϊếŧ tôi, hoặc thấy một người thuê nhà Đào Dương liền gϊếŧ một người."

Tô Đào mặt mày đen lại: "Hai người từ giờ đừng nghe điện thoại nữa, chỉ tiếp nhận tư vấn của người thuê nhà nội bộ chúng ta thôi, toàn là những người không bình thường."

Đang nói, thiết bị liên lạc của cô vang lên, lại là họ Cố.

Tô Đào bắt máy còn chưa kịp alo, đối phương liền hỏi thẳng: "Đào Dương bây giờ có phòng trống không?"

Bình Luận (0)
Comment