Cuộc gọi này cũng coi như giúp Tô Đào yên tâm phần nào.
Nhưng cô vẫn lo lắng vợ con Ngũ Chấn không qua khỏi, rồi Ngũ Chấn tỉnh dậy sẽ suy sụp...
Haiz, thật sự không biết nói gì nữa, sắp được cứu rồi lại tự tử.
Tô Đào báo tin này cho ông cụ Mai.
Ông cụ Mai vừa thở phào nhẹ nhõm vừa có chút oán trách: "Tính vợ thằng Chấn hơi cực đoan, trước đây tôi khuyên họ đến Đào Dương ở, vợ nó còn lén cúp máy, xóa lịch sử cuộc gọi để tôi không liên lạc được với thằng Chấn. Có lần tôi gọi điện thoại qua, cô ta nghe máy, vừa mở miệng đã mắng tôi là lão già mưu mô xảo quyệt."
Tô Đào nghẹn lời: "Chuyện này sao ông không nói với cháu?"
Ông cụ Mai lắc đầu: "Tôi già rồi, không chấp nhặt với con bé, cháu cũng đừng giận, người ta có thể sắp không còn nữa rồi, tôi bây giờ chỉ mong cô ta và Mẫn Đạt sống sót, nếu không thằng Chấn sẽ đau khổ lắm, tôi không nỡ."
Tô Đào gãi đầu, thôi vậy, đành phó mặc cho số phận.
Buổi tối nhận được điện thoại của Mã Đại Pháo, Tô Đào liền dịch chuyển đến Bàn Liễu Sơn.
Xe đã đậu ở cửa, bảy tám người bước xuống xe, vừa vào liền tò mò quan sát xung quanh.
Mã Đại Pháo thấy Tô Đào, vội vàng ra đón, giới thiệu lần lượt: "Hai cô này là lễ tân của chúng ta, Tiểu Chương và Tiểu Đặng, hình tượng được chứ sếp? Người cũng nhanh nhẹn, còn biết chữ nữa."
Hai cô gái theo lời Mã Đại Pháo chào hỏi Tô Đào, quả thật hình tượng khá tốt, đoan trang, ánh mắt trong sáng.
Tìm được người phù hợp như vậy trong thời buổi loạn lạc này, Mã Đại Pháo đã bỏ ra rất nhiều công sức.
"Hai vị này là dì Trịnh và dì Giang, trước đây đều làm việc ở nhà nghỉ trạm cũ, có kinh nghiệm, đều là người tháo vát."
"Hai vị này là anh bảo vệ trực, trước đây đều từng làm vệ sĩ, biết chút võ công, có họ canh gác, cô cứ yên tâm."
"Cuối cùng là đầu bếp Tần của chúng ta."
Đầu bếp Tần đột nhiên dắt vợ mình bước lên, định quỳ xuống, Tô Đào nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy: "Bác Tần! Không được!"
Đầu bếp Tần nhất quyết muốn quỳ, ép vợ mình dập đầu với Tô Đào.
Tô Đào muốn kêu cứu, hai người lớn tuổi hơn cô cả giáp, cô thật sự không chịu nổi.
Đầu bếp Tần đỏ hoe mắt nói: "Bà chủ Tô, đối với cô đây chỉ là một công việc bình thường, nhưng đối với vợ chồng tôi mà nói, đây là ân cứu mạng. Lúc ông Mã đến tìm tôi, chúng tôi đã không còn gì để ăn, cũng không có tiền tiết kiệm, không có chỗ ở, bị người ta đuổi đi khắp nơi. Tôi là đàn ông, tôi có thể chịu khổ, nhưng vợ tôi thì không, bà ấy yếu ớt, không chịu nổi."
"Nếu bà ấy mất, tôi cũng không sống nổi trong thời loạn lạc này."
Nói xong, người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi bật khóc.
Người vợ câm điếc của ông cũng khóc theo, miệng ú ớ như muốn an ủi.
Tô Đào nghe mà chua xót, nhìn Mã Đại Pháo, cả hai đều thở dài.
Thời buổi này, người đáng thương quá nhiều.
Giới thiệu xong mọi người, Tô Đào cố gắng ghi nhớ tên và đặc điểm ngoại hình của từng người, sau đó trò chuyện riêng với mỗi người về lương bổng và phúc lợi, cuối cùng đưa mọi người đến căn hộ của mình, đồng thời thông báo từ ngày mai chính thức đi làm.
Hai dì dọn dẹp nghe vậy, xắn tay áo lên lau chùi bàn ghế khắp nơi, cứ như ngày mai sẽ đón tiếp lãnh đạo cấp cao vậy.
Cô lễ tân cả đêm không ngủ, đi lên đi xuống làm quen với môi trường của Bàn Liễu Sơn, tìm hiểu cách vận hành của các thiết bị và bảng giá, còn ghi chép cẩn thận.
Trong lúc mọi người bận rộn, trời vừa sáng, Tô Đào chính thức bắt đầu cho thuê nhà nghỉ Bàn Liễu Sơn.
Ngày 1 tháng 7, trạm tiếp tế Bàn Liễu Sơn, khai trương đại cát.