Tôi Mở Khóa Hệ Thống Nhà Trọ Ở Mạt Thế

Chương 233

Trang Uyển vừa lau vừa nghẹn ngào nói: "Tình hình đã ổn định, nhưng trên người có quá nhiều vết thương, một số chỗ nhạy cảm cũng rất thảm, tôi muốn đón cô ấy về Đào Dương, đợi bác sĩ Trọng đến chữa trị cho cô ấy."

"Lát nữa đón về đây đi, bây giờ chỉ có bác sĩ Trọng mới chữa trị được."

Vì tài xế Quan đã đi rồi, Tô Đào tạm thời tìm một người thuê nhà nam biết lái xe ở nhà làm thay.

Người này tên là Cam Hồng Ngọc, Trang Uyển đã từng nói với cô, là một nhân viên IT, làm kỹ sư mạng ở Đông Dương.

Còn trẻ, tóc khá thưa, đỉnh đầu có dấu hiệu hói.

Cam Hồng Ngọc ít nói, nhưng rất nhiệt tình, sau khi đưa hai người Tô Đào đến bệnh viện còn bám theo không rời nửa bước.

Tinh thần của Lam Linh Linh rất kém, vết bỏng do tàn thuốc trên mặt đã được băng bó, nhìn thấy có người vào, vẻ mặt vẫn rất thờ ơ, không hề có chút dao động nào.

 

Trạng thái tuyệt vọng này rất không ổn.

Trang Uyển đi tìm bố của Lam Linh Linh để nói rõ ý định, còn Tô Đào ngồi bên giường Lam Linh Linh hỏi: "Có muốn về Đào Dương với tôi không? Để bác sĩ Trọng chữa trị cho cô, cứ coi như là một cơn ác mộng, tỉnh dậy mọi chuyện sẽ ổn thôi."

Lam Linh Linh nghe vậy nước mắt chảy dài, lắc đầu: "Vết thương trên người lành rồi, nhưng vết thương trong lòng thì không thể nào lành được. bà chủ Tô, tôi thật sự không muốn sống nữa, nếu không phải vì bố tôi, tôi chắc chắn vẫn sẽ không nhịn được mà mở cửa sổ nhảy xuống."

Tô Đào nói: "Đừng nghĩ như vậy, không đáng đâu, những kẻ làm hại cô còn chưa bị trừng trị thích đáng, ít nhất cô phải đợi đến ngày đó chứ."

Câu nói này đã chạm đến trái tim Lam Linh Linh, cô ta khóc hỏi: "Bà chủ Tô, có phải tôi đã làm sai không? Có phải tôi quá ham vật chất nên mới phải chịu những chuyện kinh tởm này không? Có phải tôi đáng đời không? Người thật sự phải chịu báo ứng là tôi sao?"

 

Tô Đào nghiêm túc nói: "Không, cô thấy những việc cô làm có thể so sánh với hành vi ngược đãi gϊếŧ người mất nhân tính của bọn họ sao? Không thể, nghe lời tôi, về Đào Dương trước đã."

Không đâu an toàn bằng Đào Dương, cô lo lắng đám người Tô Chính Thanh phát hiện Lam Linh Linh chưa chết, lại muốn trả thù lần nữa.

Bố của Lam Linh Linh rõ ràng cũng nghĩ như vậy, liên tục cảm ơn Tô Đào: "Cảm ơn cô rất nhiều, tôi có thể đi cùng Linh Linh không? Bây giờ nó đi lại không tiện, không thể thiếu người chăm sóc."

Tô Đào đồng ý, đang định bảo họ lên xe, thì nghe Lam Minh Huy do dự hỏi: "Bà chủ Tô, chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu rồi phải không? Tôi luôn cảm thấy rất quen mặt."

Tô Đào cười với ông ta: "Có thể là mấy tấm ảnh trên mạng, bác Lam, bác đỡ Linh Linh một chút."

"Ồ ồ." Hình như đã từng gặp mặt, nhất thời cũng không nhớ ra, Lam Minh Huy liền thôi.

 

Lên xe, Tô Đào hỏi ông ta: "Bác, bác có tin tức gì về Ngô Phi Trì không?"

Lam Minh Huy lắc đầu: "Cảnh sát cũng đang tìm kiếm, không có bất kỳ tin tức nào, nói là hoặc là bị đám người Tô Chính Thanh bắt cóc đến khu Đông lánh nạn, hoặc là... chết rồi."

Tô Đào quyết định ngày mai gọi điện hỏi Cố Minh Trì.

Vừa đến Đào Dương, an bài xong cho hai bố con Lam Linh Linh, Tô Đào đang định về phòng, đột nhiên nghe thấy bà cụ Sầm hét lên kinh hãi dưới lầu.

Tim Tô Đào như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, chạy như bay xuống lầu.

Vừa đến nơi đã thấy một xác chết bê bết máu nằm dưới gốc tường, như bị người ta ném vào từ bên ngoài tường điện cao thế, trên tường cũng dính đầy máu.

Bà cụ Sầm ở gần đó sợ hãi ngã khụy xuống đất.

Bình Luận (0)
Comment