Tôi Mở Khóa Hệ Thống Nhà Trọ Ở Mạt Thế

Chương 240

Sáng sớm hôm sau, Tô Đào liền gửi thông tin của bảy căn hộ hai phòng ngủ một phòng khách cho Trang Uyển.

Trang Uyển vô cùng kinh ngạc: "Lão bản, cái gì đã kíh thíɧ cô giao nhiều nhà như vậy, lại còn toàn là hai phòng ngủ một phòng khách, tôi hơi không quen."

Trước đây Tô Đào đều đưa cho cô từng chút một, cô cũng công bố ra ngoài từng chút một, khiến ai cũng sốt ruột.

Đặc biệt là những người thuê nhà theo gia đình, đều rất mong muốn loại hình hai phòng ngủ một phòng khách.

Tô Đào thầm nghĩ chẳng phải là do kíh thíɧ của tiền bạc sao.

Mở rộng một căn hộ hai phòng ngủ một phòng khách, chi phí lên tới ba vạn hai, chỉ có cao hơn chứ không thấp hơn.

Cô lần nào cũng không nỡ xây.

Hôm qua nhìn tiền tiết kiệm, cảm thấy mình vẫn còn chút tiền, cũng liền không keo kiệt nữa.

"Ơ? Kia chẳng phải là Thời Thiếu tướng sao? Anh ấy hôm nay phải đi rồi đúng không, lão bản sao cô không tiễn?"

 

Tô Đào nhìn theo ánh mắt cô ta nhìn xuống dưới cửa sổ, quả nhiên thấy Thời Tử Tấn đã chuẩn bị sẵn sàng.

Hừ.

Đi thì đi, có phải không quay lại nữa đâu.

Chỉ là bạn bè thôi, cô không cần phải quan tâm nhiều như vậy.

Trang Uyển thấy vậy, thăm dò hỏi: "Hai người cãi nhau à?"

Tô Đào lập tức phủ nhận: "Không có."

Trang Uyển còn muốn hỏi tiếp, thiết bị liên lạc bỗng nhiên vang lên, cô ta đi sang bên cạnh nghe máy, càng nghe sắc mặt càng khó coi.

"Làm sao vậy?"

Trang Uyển uống nước bình tĩnh lại nói: "Có một gia đình ba người ở căn hộ hai phòng ngủ một phòng khách số 010 muốn trả nhà, vì chuyện nổ bom hôm trước, họ rất lo lắng chuyện tương tự sẽ xảy ra lần nữa."

Tô Đào cau mày: "Những người thuê nhà khác có phản ứng như vậy không?"

"Hiện tại mới chỉ có nhà họ."

Tô Đào xua tay: "Vậy thì trả đi, nhưng theo thỏa thuận, thuê theo quý chưa hết hạn phải khấu trừ một tháng tiền đặt cọc, chuyện này nói rõ với họ, hơn nữa, nếu hối hận, sẽ không còn cơ hội vào ở nữa."

 

Trang Uyển đáp lại, vội vàng đi xử lý.

Tô Đào xuống lầu, nhìn từ xa Thời Tử Tấn biến mất trong hư không, hoàn toàn không còn dấu vết, như chưa từng đến vậy.

Cô thở dài, cảm thấy có lẽ đợi anh hoàn thành nhiệm vụ quay về, nên nói chuyện rõ ràng.

Cô không thích mối quan hệ mơ hồ, không ngừng nghi ngờ như vậy.

Lúc này tiếng động cơ xe máy khổng lồ vang lên từ phía cổng lớn.

Tô Đào liếc mắt liền thấy Lôi Hành ngồi trên nóc xe.

Lôi Hành vẫy tay với cô, xe chưa dừng, liền lộn người nhảy xuống xe, chớp mắt đã đến trước mặt cô.

Tô Đào bị tốc độ phi nhân tính của anh ta dọa giật mình, không nhịn được lùi lại một bước.

Lôi Hành lộ ra hai chiếc răng nanh, cười nói: "Bà chủ Tô cố ý ra cửa đón tôi sao?"

Tô Đào: "Anh nghĩ nhiều rồi, chiếc xe này của các anh... đỗ ở cửa là được, các anh đi theo tôi vào trong."

 

Hỏa Xà dùng bàn tay phải trụi lủi của mình gõ lên nắp capo: "Chiếc xe này làm sao, do chúng tôi tự độ đấy, không ngầu sao?"

Tô Đào không có thẩm mỹ gì với loại xe phong cách cơ khí hoang tàn này, đường ống động cơ đều lộ ra ngoài, toàn là kim loại.

Nhưng vẫn nói: "Ngầu, nhưng quá to, chỗ tôi nhỏ, lái vào không có chỗ đỗ."

Nói câu này lúc, Tô Đào vẫn đang suy nghĩ, có nên nâng cấp cửa hàng cơ sở hạ tầng lên không, như vậy có thể xây tầng hầm, làm một bãi đỗ xe lớn hơn.

Nhưng rất nhanh cô phủ định ý nghĩ này của mình.

Vì nâng cấp cửa hàng cơ sở hạ tầng cần năm mươi vạn liên bang tệ.

Cô hiện tại vẫn chưa gánh nổi khoản chi tiêu này.

Lôi Hành tưởng thật lời cô nói: "Cô có xe không, nếu cô thích, tôi độ cho cô, chắc chắn còn ngầu hơn xe của chúng tôi."

Bình Luận (0)
Comment