Vũ Chấn nghẹn ngào cúi đầu thật sâu với cô.
Sau đó, Tô Đào gọi Tiểu Chương ở quầy lễ tân, bảo cô ấy dẫn Vũ Chấn đến ở tạm trong khu ký túc xá nhân viên còn trống.
Đang định quay về Đào Dương, Mã Đại Pháo đột nhiên nhìn thấy cô, vội vàng gọi: "Bà chủ Tô, đợi đã đợi đã."
Tô Đào dừng lại đợi anh ta nói xong.
Mã Đại Pháo mặt mày hồng hào: "Ây da, mấy ngày nay tuy khách đến không nhiều, nhưng đánh giá rất tốt, trong đó có ba vị khách nói môi trường của chúng ta quá tốt, hỏi có thể thuê theo tháng với giá rẻ hơn không, chuyện này tôi cũng không rõ lắm, nên đến hỏi cô."
Tô Đào suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Họ là người ở đâu, dù cảm thấy môi trường tốt, cũng không đến mức ở lại cả tháng chứ?"
Mã Đại Pháo nói: "Đều là người của căn cứ Thủ An, bọn họ vốn là làm nghề vận tải, buôn bán vật tư giữa các căn cứ, vừa từ phía bắc trở về thì phát hiện Thủ An đã thất thủ, nên không dám quay về nữa."
: "Đều là người có tiền, gặp được Bàn Liễu Sơn của chúng ta, nghĩ dù sao tạm thời cũng không về được, nên ở lại dài hạn, hơn nữa bọn họ còn quen biết không ít đội ngũ đi về phía nam tìm nước, nói nếu có thể rẻ hơn, bọn họ sẽ giúp liên lạc để đến Bàn Liễu Sơn tá túc."
"Ban đầu tôi còn sợ bọn họ lừa tôi, sau khi tìm hiểu kỹ càng mới biết thật sự không phải, ba người này là đội vận tải lâu năm đi lại bắc nam, quen biết rất nhiều người và tổ chức, bà chủ Tô, tôi thấy chúng ta giảm giá, tuyệt đối không thiệt."
Tô Đào lập tức đồng ý: "Tôi tin anh, giảm giá 20% cho bọn họ, hơn nữa lát nữa tôi sẽ cho người mang rau và thịt đến, anh bảo đầu bếp Tần làm vài món nhỏ mang qua cho họ."
Mã Đại Pháo mắt sáng rực: "Vẫn là cô chu đáo!"
Tô Đào nghe quen lời nịnh hót của anh ta cũng không để tâm, chuyển sang nói: "Vừa rồi tôi bảo Tiểu Chương dẫn một người bạn của tôi đến ký túc xá nhân viên ở tạm một thời gian, trong khoảng thời gian này phiền anh chăm sóc cậu ấy, trông chừng đừng để cậu ấy làm chuyện dại dột, nếu không ngăn được thì mau chóng báo cho tôi."
Mã Đại Pháo phản ứng lại: "Ồ ồ chính là người anh em mà cô vừa nói chuyện lúc nãy đúng không, tôi nhớ rồi, trông còn trẻ, có chuyện gì mà nghĩ quẩn vậy?"
Tô Đào lắc đầu: "Vợ con mất hết rồi, anh đừng quá để ý, không có chuyện gì thì đừng gò bó cậu ấy."
Mã Đại Pháo thở dài: "Cũng là một người đàn ông trọng tình trọng nghĩa, không giống Hùng Thái, chính là lần trước muốn tặng quà cho cô, kết quả cô không có ở đó nên không tặng được."
"Vợ hắn sinh con gái bị băng huyết, chết trong căn nhà đổ nát, hắn mắt cũng không chớp lấy một cái, vác thi thể vợ ra ngoài cho zombie ăn thịt, buổi tối hắn còn không chút áy náy ngủ trên chiếc giường mà vợ hắn chết."
"Buổi tối còn chê con gái khóc quấy làm hắn mất ngủ, ngày hôm sau liền bán con gái đi đổi rượu uống."
Tô Đào nghe mà cau mày: "Thời loạn lạc, càng nhiều cặn bã, anh tránh xa hắn ra, tốt nhất là cắt đứt mọi liên lạc."
Mã Đại Pháo vội vàng xua tay: "Từ khi tôi đến Bàn Liễu, à không, Đào Dương của chúng ta, đã cắt đứt quan hệ với những tên bạn xấu trước đây không thể không qua lại, chỉ sợ gây ra chút phiền phức cho chúng ta, chuyện này cô cứ yên tâm."
Tô Đào gật đầu, đột nhiên hỏi: "Bên trạm cũ có động tĩnh gì không?"
Mã Đại Pháo lắc đầu: "Không có động tĩnh gì, phải nói là gần đây người đến Đông Dương ngày càng nhiều, ngay cả việc làm ăn của trạm cũ cũng tốt hơn, lúc này tên cầm đầu của bọn họ, họ Tần, chắc đang lén lút vui mừng, buổi tối ôm phụ nữ trên giường đếm tiền."
Nói xong anh ta liền cảm thấy lời nói của mình quá th* t*c, đặc biệt là nói với một cô gái chưa đến hai mươi tuổi như lão bản.
À lão bản của anh ta mới mười tám tuổi, anh ta luôn quên chuyện này!