Tôi Mở Khóa Hệ Thống Nhà Trọ Ở Mạt Thế

Chương 249

Hùng Thái đau đến mức mắt ngấn lệ: "... Là phụ nữ, Mã Đại Pháo gọi cô ta là bà chủ Tô."

"Bên trong Bàn Liễu Sơn như thế nào?"

Hùng Thái mặt ủ mày chau: "Tôi nói thật với anh, tôi chỉ vào trong một lần lúc chuyển thi thể, lúc đó cái gì cũng không có, lần gần đây nhất đến Bàn Liễu Sơn, tên Mã Đại Pháo đó cũng không cho tôi vào, tôi chỉ đứng bên ngoài nhìn, thấy hình như có máy bơm xăng, những bốn cái."

Đàm Dũng và mấy tên quản lý khác nhìn nhau, đều kinh ngạc.

Trạm cũ của bọn họ không có, nhiên liệu đều là mua từ nơi khác.

Người phụ nữ họ Tô này lấy ở đâu ra? Cố Minh Trì đứng sau hỗ trợ?

Đàm Dũng trở nên nghiêm túc: "Còn câu hỏi lúc trước, có nhìn thấy người đàn ông đeo kính không?"

Hùng Thái bốn ngón tay chụm lại, làm động tác thề: "Tôi thật sự không nhìn thấy."

 

Đàm Dũng phẩy tay: "Cút đi."

Hùng Thái như được đại xá, lại nịnh nọt hỏi: "Dũng ca, chỗ chúng ta có công việc như vậy không, bao ăn bao ở, còn được trả tiền, ở nhà cao cấp..."

Đàm Dũng giơ chân đá hắn một cái, quát: "Mau lôi nó đi cho tao."

Đám đàn em lôi Hùng Thái ra ngoài.

Đàm Dũng bực bội mặc áo khoác vào, đi đi lại lại hút hết một điếu thuốc, cuối cùng vẫn gọi điện cho Cố Minh Trì.

Vừa bắt máy liền đi thẳng vào vấn đề hỏi: "Cố huynh, chúng ta hợp tác nhiều năm như vậy rồi, tôi cũng không vòng vo với anh nữa, tôi chỉ hỏi một câu, chuyện Bàn Liễu Sơn, anh có nhúng tay vào không?"

Cố Minh Trì cau mày, hoang mang: "Bàn Liễu Sơn, lần trước nhờ anh tìm người đi xử lý thi thể đó à? Sao vậy?"

Lời này không giống giả vờ, hẳn là thật sự không biết, giọng điệu của Đàm Dũng dịu đi một chút: "Bàn Liễu Sơn mở một trạm tiếp tế, anh không biết?"

 

Đầu dây bên kia đột nhiên im lặng, một lúc lâu sau, Cố Minh Trì mới hiếm khi cao giọng hỏi: "Trạm tiếp tế?"

Đàm Dũng im lặng: "Cố huynh, sao anh còn hoang mang hơn cả tôi, nếu tôi đoán không nhầm, vị nữ lão bản họ Tô kia hẳn là quen biết anh."

Lại là một khoảng im lặng dài.

Cố Minh Trì: "Tôi phải xác minh lại, lát nữa gọi lại cho anh."...

Tô Đào nhận được điện thoại của Cố Minh Trì khi đang dạy Lâm Phương Tri cách nói với đầu bếp Tần về loại nguyên liệu và số lượng.

Đầu bếp Tần nhìn thấy hai mươi cân rau tươi thì mắt tròn xoe: "Bà chủ Tô, cái này, cái này... Lâm quản lý, mau mau cùng tôi cất vào tủ lạnh! Đừng để héo!"

Lâm Phương Tri bị gọi là quản lý, chớp chớp mắt, gãi đầu ngại ngùng.

Cậu nhanh nhẹn giúp đỡ cất rau, vừa cất vừa nhớ lại lời Tô Đào dạy: "Rau diếp, 5 cân, rau muống, 5 cân, giá đỗ 8 cân, hành lá 2 cân."

 

Tuy nói chậm, nhưng rất rõ ràng không sai sót.

Đầu bếp Tần hoàn toàn không cảm thấy cậu có vấn đề về ngôn ngữ, liên tục khen: "Lâm quản lý làm việc thật cẩn thận."

Lâm Phương Tri lần đầu tiên nhận được lời khen của người lạ, đôi mắt nai con lập tức sáng lấp lánh, như ánh trăng.

Tô Đào cũng lặng lẽ giơ ngón tay cái với cậu.

Ra khỏi bếp, Tô Đào nghe máy liên lạc reo liên tục.

"Tô Đào, là cô mở trạm tiếp tế ở Bàn Liễu Sơn?"

Tô Đào kéo ghế ngồi xuống, cũng không giấu diếm: "Ừm, Cố lão bản lại đến kiểm tra tài sản của tôi sao?"

Cố Minh Trì đột nhiên cảm thấy Tô Đào không phải là thứ trong lòng bàn tay của hắn.

Cô luôn có cách thoát khỏi tầm mắt của hắn, làm vô số chuyện kinh thiên động địa trong điểm mù của hắn.

Hắn hoàn toàn không có khả năng biết được.

Hắn theo bản năng chất vấn: "... Gần một tháng nay cô căn bản không ra khỏi Đào Dương, làm sao có thể đi đi về về hai bên?"

Bình Luận (0)
Comment