Tôi Mở Khóa Hệ Thống Nhà Trọ Ở Mạt Thế

Chương 251

Tô Đào căn bản không biết vì mình mà gây ra một cuộc chiến tranh không tiếng súng.

Lúc này cô đang nhìn bàn tay mới mọc ra của Hỏa Xà, tuy đã biết trước, nhưng nhìn thấy chi bị đứt đoạn thật sự mọc lại vẫn cảm thấy khó tin.

Trọng Cao Dật lau mồ hôi trên trán, cởi găng tay dặn dò Hỏa Xà: "Nửa tháng tới phải nghỉ ngơi cho tốt, đừng bê vác nặng, đừng làm những động tác trái với thông thường, ví dụ như bẻ ngón tay mạnh, vung tay mạnh, cũng đừng sử dụng dị năng, hoàn toàn nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, hiểu chưa?"

"Nửa tháng sau, anh có thể tùy ý sử dụng, muốn dùng thế nào thì dùng."

Hỏa Xà kích động vô cùng, chỉ muốn lập tức thờ phụng Trọng Cao Dật, mỗi câu anh ta nói đều nghe theo răm rắp: "Cảm ơn bác sĩ Trọng, cảm ơn anh rất nhiều, anh đúng là cha mẹ tái sinh của tôi!"

 

Từ khi bị đứt tay, dị năng của anh ta đã giảm đi rất nhiều, sinh hoạt cũng rất bất tiện, từng có một khoảng thời gian suy sụp.

Bây giờ nhìn bàn tay cử động tự nhiên, cảm giác như được tái sinh.

Lôi Hành cũng vui mừng thay anh ta, nhưng vẫn ho khan một tiếng: "Còn gì nữa không?"

Hỏa Xà lập tức chạy đến trước mặt Tô Đào: "Cảm ơn bà chủ Tô, nếu không có bà chủ Tô tôi cũng không có cơ hội gặp bác sĩ Trọng, cô cũng là cha mẹ tái sinh của tôi."

Tô Đào cười: "Ai cũng là cha mẹ anh, anh được nuôi lớn bằng cơm trăm nhà à."

Hỏa Xà ngại ngùng gãi đầu, các đồng đội khác đều đến vỗ vai anh ta, chúc mừng.

Lôi Hành nói với Tô Đào: "Vậy tối nay chúng tôi ra ngoài ở một đêm, sáng mai đến Đào Dương trình diện, làm phiền bà chủ Tô cho chúng tôi tá túc một tháng."

Vừa dứt lời, Thần Dương liền chạy đến, ánh mắt sùng bái nhìn Lôi Hành: "Lôi đại ca, em có thể ra ngoài ở cùng mọi người một đêm không?"

 

Cậu rất thích Lôi đại ca và mọi người, ai cũng giỏi võ, còn lái xe ngầu như vậy!

Lôi Hành cúi người, lộ ra răng nanh, cười nói: "Chuyện này phải hỏi mẹ em và bà chủ Tô, tôi không dám tự ý mang em đi."

Thần Dương kéo áo Tô Đào, mặt đầy cầu xin.

Tô Đào từ chối thẳng thừng: "Ra ngoài qua đêm không được, em chính là muốn ngồi xe của họ, đừng tưởng chị không biết, nếu em thật sự muốn ngồi, ngày mai hoặc ngày kia tìm cơ hội để Lôi đại ca chở em đi dạo ban ngày một vòng."

Thần Dương lúc này mới từ bỏ, nhìn theo nhóm người Báo Đồ rời đi với tiếng động cơ gầm rú ngầu lòi.

Trang Uyển thấy mắt cậu như muốn dán vào đuôi xe, vội vàng đuổi cậu về phòng rửa mặt đi ngủ.

Đợi Thần Dương ba bước ngoái đầu lại đi rồi, Trang Uyển bất đắc dĩ nói: "Thằng nhóc này càng lớn càng tò mò về thế giới bên ngoài Đào Dương và con người, tôi thấy là sống quá sung sướиɠ rồi."

 

Tô Đào nói: "Bình thường thôi, con trai mà, lần đầu tiên gặp những người như Báo Đồ, có chút sùng bái tò mò cũng là chuyện bình thường."

Trang Uyển thở dài: "Tôi đang nghĩ có nên đưa nó đi lính không, cha nó lúc còn sống hy vọng nó đi lính, cảm thấy con trai thì nên làm lính đổ máu, nhưng tôi vẫn luôn không quyết tâm được."

"Cô đã hỏi ý kiến của nó chưa?"

Trang Uyển gật đầu: "Hỏi rồi, nó lại nói với tôi nó muốn làm lính đánh thuê tự do, tôi nghe mà muốn nổ tung, lính đánh thuê nguy hiểm hơn lính chính quy gấp vô số lần, đâu phải đội lính đánh thuê nào cũng giống Báo Đồ, thực lực mạnh mẽ, không chỉ có thể tự bảo vệ mình mà còn kiếm được thù lao không tồi, phần lớn đều là sống hôm nay không biết ngày mai, đầu treo trên thắt lưng, chết ở đâu, chết khi nào cũng không biết."

Bình Luận (0)
Comment