Từng câu từng chữ của Tô Đào vang lên rõ ràng, mọi người đỏ hoe mắt im lặng đáp lại lời cảm ơn của cô.
Người ở mạt thế không cầu nhiều, một nơi có thể che mưa che nắng, một bữa cơm no đã rất mãn nguyện rồi.
Nhưng có một người, đã kéo họ ra khỏi khổ nạn của mạt thế, cung cấp cho họ nơi trú ẩn, cung cấp chỗ ở chất lượng cao, thức ăn ngon, thậm chí còn khẳng định giá trị của họ, cho họ một công việc, để họ dựa vào đôi tay của mình nuôi sống bản thân và gia đình, ngẩng cao đầu làm người.
Một bữa cơm vừa ăn vừa trò chuyện kéo dài đến tận khi trời tối.
Trang Uyển còn uống say, cứ đòi uống, kéo cũng không được, đến sau cùng vừa khóc vừa kéo Tô Đào muốn kết nghĩa huynh đệ với cô.
Tô Đào bất lực dìu cô ấy về phòng, dặn dò Thần Hi và Thần Dương chăm sóc cẩn thận.
Lâm Phương Tri cũng uống chút rượu, không phải cậu chủ động muốn uống, mà là do tên khốn Mã Đại Pháo dụ dỗ trẻ con nói bia ngon.
Đợi Tô Đào quay lại, liền thấy cậu uống đến đỏ mặt.
Nhưng Lâm Phương Tri dù say cũng ngoan ngoãn, ngồi ngay ngắn trên ghế sofa nhìn Tô Đào cười ngây ngô, Tô Đào đi đâu cậu quay đầu theo đó.
"Nhận ra tôi không?" Tô Đào chỉ vào mình trêu chọc cậu.
Lâm Phương Tri mặt đỏ bừng, cười toe toét, thốt ra một chữ: "Đào."
"Nói tên đầy đủ, trước đây tôi đã nói với cậu như thế nào rồi, nói chuyện không được thiếu chữ, không phải thói quen tốt đâu."
Lâm Phương Tri vỗ ngực: "Tô Đào của tôi."
Tô Đào cười lăn, coi cậu như trẻ con, xoa đầu cậu: "Thôi, ngủ đi."
Lâm Phương Tri lắc đầu: "Có việc."
Cậu đột nhiên lấy từ trong không gian ra một viên tinh hạch: "Nóng, chị sờ."
Tô Đào còn tưởng tinh hạch làm sao, vội vàng nhận lấy, sờ một vòng, khó hiểu:
"Sao vậy? Không nóng, giống như trước đây, quả nhiên là say rồi, mau cất đi, ngủ nhanh đi."
Lâm Phương Tri không chịu buông tha, thậm chí còn hơi sốt ruột, liên tục nhét tinh hạch vào tay cô, để cô cảm nhận, lặp đi lặp lại nói:
"Nóng, chị sờ, không lừa người."
Tô Đào lại sờ hai lần, thật sự không sờ ra được gì khác biệt, đành phải bỏ cuộc, dỗ dành:
"Cậu ngủ trước đi, ngủ dậy tôi lại thử xem sao?"
Lâm Phương Tri lúc này mới thôi, cầm tinh hạch ngẩn người vài giây, có chút khó xử cất lại vào không gian.
Đợi Tô Đào rửa mặt xong ra ngoài, liền thấy cậu lại cuộn tròn trên ghế sofa ngủ thϊếp đi.
Lắc đầu, đi tới đắp cho cậu một chiếc chăn mỏng, rồi về phòng mình.
Mở lại hệ thống, âm thanh nhắc nhở lại vang lên:
[Đã đạt điều kiện nâng cấp lv5, xin hỏi ký chủ có muốn tiêu tốn một triệu liên bang tệ để nâng cấp hệ thống không?]
Lần này Tô Đào không do dự nữa, bấm xác nhận.
Tổng tài sản -1000000 liên bang tệ.
Tô Đào: Một bước trở về trước giải phóng.
[Chúc mừng ký chủ, hệ thống bà chủ trọ đã nâng cấp lên lv5, đã mở rộng ba phòng ngủ hai phòng khách * 1, đã mở khóa cửa hàng dụng cụ nông nghiệp, xin hãy kiểm tra. ]
Tô Đào mừng rỡ, vậy mà lại là cửa hàng dụng cụ nông nghiệp, vừa đúng lúc cô đang cần.
Đang định nóng lòng mở ra xem cửa hàng dụng cụ nông nghiệp có những gì, âm thanh nhắc nhở lại vang lên:
[Lv6 cần số lượng người thuê nhà đạt 500 người, và tiêu tốn 6 triệu liên bang tệ, sau khi nâng cấp có thể mở rộng loại hình nhà trọ cho nhiều người, và mở khóa cửa hàng dụng cụ chăn nuôi. ]
Tốt lắm, đúng là càng ngày càng khó.
Một triệu cô đã tích góp gần nửa năm, sáu triệu...
Nhưng dụng cụ chăn nuôi cô thật sự rất thèm muốn, trang trại chăn nuôi ở Đông Dương kia cô luôn ngưỡng mộ, luôn muốn làm một cái cho Đào Dương.
Xem ra sau khi lên lv6 có thể hoàn thành nguyện vọng này rồi.
Còn có loại hình nhà trọ tập thể ở lv6, tương đương với ký túc xá tập thể, cũng là thứ cô muốn, a, hận không thể nâng cấp ngay lập tức