Tôi Mở Khóa Hệ Thống Nhà Trọ Ở Mạt Thế

Chương 285

Người chăm sóc nói: "Hôm qua vừa gọi, hỏi thăm tình hình sinh hoạt hàng ngày và sức khỏe của ông cụ, anh ta nghe vậy cũng rất vui, bảo tôi thay mặt anh ta cảm ơn cô."

Tô Đào nghe đến đây cũng không hỏi thêm nữa, chắc Cố Minh Trì cũng sẽ không nói hành tung của mình cho một người chăm sóc biết.

Thôi kệ, anh ta muốn làm gì thì làm.

Vừa hay cô tìm ông Mai cũng có chút việc, liền xuống lầu đến nhà ông Mai, vừa vào cửa liền nghe thấy giọng nói đầy sức sống của ông Cố:

"Chiếu tướng!"

Liễu Phán Phán cười tươi rói đón Tô Đào vào, chào hỏi hai ông cụ.

Ông Cố lại không nhận ra Tô Đào.

Quân cờ của ông vẫn còn cầm trên tay, nhìn Tô Đào cố gắng hồi tưởng một lúc, đột nhiên nói với ông Mai:

"Ha ha, là cháu gái của ông đúng không! Trí nhớ của tôi không tệ chứ."

Ông Mai vừa cười vừa nói phải.

 

Ông Cố nói xong liền mắng:

"Tôi cũng có cháu trai, nhưng tên nhóc khốn nạn đó cả năm trời cũng không về thăm tôi một lần, điện thoại cũng chưa từng gọi, ông nói xem, có phải là quá bất hiếu không, tôi nuôi nó bao nhiêu năm như vậy, hồi nhỏ nó đi học, mùa đông trên đường có tuyết, tôi sợ nó ngã, xuống xe đều bế nó đi."

Nói xong vậy mà lại đỏ hoe mắt, đau lòng:

"Lão Mai, ông thật là có phúc, cháu gái thỉnh thoảng lại đến thăm ông, quan tâm săn sóc, không giống tôi, một mình cô độc, chắc đợi đến khi tôi chết, tên nhóc khốn nạn đó mới về nhìn tôi một cái, lo hậu sự cho tôi."

Mọi người nhìn nhau, trong lòng đều thở dài.

Ông Mai càng thương thay cho người bạn già của mình.

Rõ ràng cháu trai mà ông yêu thương hôm qua vừa gọi điện cho ông, hỏi han ân cần, kết quả ông lại mắng chửi té tát trong điện thoại, mắng suốt nửa tiếng, đầu dây bên kia cứ im lặng lắng nghe, cho đến khi ông mắng mệt.

 

Thấy không khí trở nên nặng nề, Tô Đào vội vàng chuyển chủ đề, đưa bản đồ khu vực màu đỏ xung quanh Đào Dương cho ông Mai, muốn ông giúp cô lên kế hoạch hướng mở rộng Đào Dương trong tương lai.

Ngoài ra còn hỏi thêm một số vấn đề về quản lý.

Ông Cố vốn đang ủ rũ buồn bã, nghe xong lời của Tô Đào, đột nhiên như biến thành người khác, nói với khí thế:

"Không đúng, cháu không nên học theo mô hình quản lý của doanh nghiệp, mà nên học theo mô hình quản lý của quốc gia, thành lập các bộ phận chức năng khác nhau, bây giờ người của cháu còn ít, trước tiên thành lập bộ phận nhân sự và an sinh xã hội, sau đó là chức năng chính phủ, cũng chính là bộ phận hành chính mà doanh nghiệp thường nói..."

Tô Đào nghe mà sững sờ, một số thứ mơ hồ trong đầu cô lập tức tìm được câu trả lời.

 

Cô lập tức tìm một cuốn sổ nhỏ ngồi xuống nghe ông giảng bài.

Nghe đến tận khi trời tối, ông Cố thật sự nói mệt mới dừng lại.

Người chăm sóc nghe nói ông Cố giảng bài đào tạo quản lý cả buổi chiều, nói với Tô Đào:

"Trước mạt thế ông cụ là một doanh nhân rất thành công, thường xuyên đi khắp cả nước diễn thuyết về lý thuyết quản lý, dù bị bệnh thì phần kiến thức này cũng không mất đi, sếp Tô có thể lựa chọn nghe một chút, có lẽ sẽ có thu hoạch."

Tô Đào gật đầu lia lịa: "Quả thực rất có thu hoạch, cảm ơn ông rất nhiều."

Cô định sau này sẽ đến thăm ông Cố nhiều hơn, thật sự không có ai hiểu rõ những điều này hơn ông.

Ông Mai thật ra hiểu rõ hơn về thiết kế và quản lý trường học, không giỏi về phương diện này.

Tô Đào như miếng bọt biển hút kiến thức cả buổi chiều vừa về đến phòng, đang định sắp xếp lại những điểm chính mà ông Cố đã giảng hôm nay, thì nhận được điện thoại của cháu trai ông.

Bình Luận (0)
Comment