Đáng tiếc không thể trông cậy, nếu không theo ý tưởng của ông cụ Mai còn có thể ngồi dưới gốc cây hóng mát.
Tầng một của văn phòng còn được mở rộng thêm một nhà vệ sinh nhỏ, chỉ có hai chỗ, chủ yếu là để ông cụ Mai sử dụng.
Sau khi lên cấp 4 mở khóa cửa hàng công trình, không chỉ có thể xây dựng bể bơi, hồ phun nước, mà thậm chí còn có thể xây dựng vọng lâu, cầu và các công trình công cộng khác.
Theo quy hoạch của ông cụ Mai, trước tiên xây dựng đài phun nước lớn ở công viên trung tâm.
Nhưng tối qua Tô Đào chỉ kịp làm móng, phân chia khu vực đài phun nước, lát gạch men, định tối nay tiếp tục làm chi tiết.
Nhưng dù chỉ là hình dáng sơ bộ cũng khiến người thuê nhà mở mang tầm mắt.
Vừa ra khỏi tòa nhà chung cư đã thấy không ít người thuê nhà tụ tập bên cạnh bể bơi trơ trọi, Phạm Truyền Huy ôm máy ảnh chạy đến, kích động hỏi:
"Bà chủ Tô, đây là muốn xây đài phun nước sao?"
"... Cái này anh cũng nhìn ra được à?" Tô Đào dở khóc dở cười.
Phạm Truyền Huy chĩa máy ảnh vào cô chụp hai tấm, chụp xong ngại ngùng nói:
"Nụ cười của cô rất đẹp, vừa đúng lúc phía sau có đài phun nước chưa xây xong làm nền, cô có phiền tôi in bức ảnh này ra treo trên bảng triển lãm của chúng ta không?"
Tô Đào thật sự không phiền, còn khuyến khích:
"Tốt đấy, hôm nay đã mở quyền ra vào khu văn phòng cho anh rồi, khu triển lãm giao cho anh đấy, hy vọng sau này ở đó sẽ có từng dấu chân của Đào Dương, nhớ ký tên anh lên nhé, sau này có người đến tham quan sẽ biết Đào Dương chúng ta có một nhϊếp ảnh gia đại tài tên là Phạm Truyền Huy."
Phạm Truyền Huy xúc động đến mức khóe mắt đỏ hoe:
"Bà chủ Tô... Cô là người đầu tiên gọi tôi là nhϊếp ảnh gia, người nhà tôi đều phản đối tôi làm cái này, nói đâu phải thời đại hòa bình trước tận thế, thế giới đổ nát này có gì đáng để chụp, không thể kiếm tiền cũng không thể ăn, lúc nguy hiểm cũng không thể dùng để bảo vệ mạng sống, nhưng tôi không cho là vậy, tôi luôn cảm thấy dù là tươi đẹp hay đen tối, đều có giá trị ghi lại."
Nói xong anh ấy đưa máy ảnh cho Tô Đào xem, bên trong là đài phun nước chưa xây xong và cô mỉm cười, còn xa hơn nữa là sự hoang tàn của tận thế.
Dù là bố cục hay ánh sáng đều rất tốt.
Tô Đào cười: "Anh nói đúng, nhϊếp ảnh gia đại tài Phạm."
Vừa đến văn phòng, Trang Uyển đã đến tìm cô, còn mang theo một miếng thịt lợn.
Tô Đào giật mình, lớn đến chừng này cô còn chưa từng thấy miếng thịt lợn sống tr*n tr** như vậy.
"Là dì Kỳ gửi đến, trời còn chưa sáng đã đợi dưới tòa nhà văn phòng, tôi đoán là đợi hơn một tiếng đồng hồ, tôi đã từ chối thay cô, bà ấy nói không nhận thì không đi, tôi đành mang đến cho cô, nếu cô không muốn thì tự mình trả lại cho bà ấy, dù sao cũng là tấm lòng của người ta, bây giờ thịt lợn tươi rất khó mua, phải dùng điểm cống hiến, chưa chắc đã mua được..."
Còn chưa nói xong, hai con thú cưng đi theo Tô Đào đột nhiên lao ra, cắn vào phần dưới của miếng thịt, lại còn cắn đứt một miếng nhỏ.
Hai tên trộm thịt "meo" hai tiếng tranh nhau nuốt vào bụng.
Trang Uyển, Tô Đào: "..." Chuyện gì vậy?
Tốc độ quá nhanh, giờ muốn trả lại cũng không được rồi.
Tô Đào ôm trán, xách hai con thú cưng nhỏ ra dạy dỗ:
"Không được ăn bất cứ thứ gì khi chưa có sự đồng ý của tôi nghe chưa? Lần sau tái phạm, sẽ không cho các con ra ngoài nữa."
Hai con mèo như thật sự hiểu được, cụp tai xuống không dám nhúc nhích.
Trang Uyển hỏi: "Chúng đã đến tuổi ăn thịt rồi sao? Nhưng tôi nhớ mèo con thời trước tận thế hình như phải khoảng hai tháng mới được ăn những thứ này mà?"
Tô Đào cạy miệng Bạch Chi Ma ra, thấy một hàm răng nhỏ nhọn, cô có chút bất lực:
"Chắc là đến rồi, thèm thuồng như tôi ngược đãi chúng vậy."