Tôi Mộng Giữa Ban Ngày

Chương 96

Edit: Ana

Beta: Tree

Hơi thở của đàn ông trưởng thànhCố Hạ đã quan sát người này lâu lắm rồi.

Sơ mi trắng, quần tây thẳng thớm, áo khoác tây trang màu đen khoác trên tay, tóc ngắn để lộ vầng trán trơn bóng, hàng mày thẳng đều, toàn thân đều toả ra hơi thở của đàn ông trưởng thành.

Tóm lại là không cùng một cấp bậc với những tên dưa vẹo táo nứt non nớt trong trường đại học. Vẻ mặt anh nghiêm túc mà lãnh đạm, là một người đàn ông giới tinh anh.

Mấu chốt chính là, trông khá đẹp trai.

Kể cả với Cố Hạ, một người có mắt nhìn đàn ông càng ngày càng khắt khe vì bạn trai bạn cùng phòng là một tên đẹp trai ngời ngời, diện mạo của anh chàng này vẫn rất ổn.

Hôm ấy vừa tan học xong, Lâm Ngữ Kinh bình thường toàn ăn trưa với Thẩm Quyện, hai đứa bạn cùng phòng còn lại thì có việc bên Hội học sinh nên Cố Hạ đi một mình. Cô ngồi ở băng ghế dài trước nhà ăn số 3 nhìn anh chàng tinh anh kia móc di động ra, bấm một dãy số, lúc sau bắt đầu nói chuyện.

Cố Hạ có tí thanh khống, lúc anh ta lấy di động ra, nói thật là cô rất mong chờ. Cảnh vật chung quanh ồn ào, ở cửa phòng ăn có không ít sinh viên mới tan học xong ra vào liên tục. Cố Hạ đến thở cũng không dám thở mạnh, nhỡ đâu anh chàng tinh anh này nói chuyện nhã nhặn quá, cô nghe không thấy thì biết làm sao.

Đang nghĩ vậy thì điện thoại thông.

Sau đó, cô phát hiện những lo lắng trước đó hoàn toàn là dư thừa.

Anh chàng tinh anh này mắng một câu với âm lượng to đến mức nửa cái phòng ăn tầng một chắc đều nghe thấy, tiếp đó bắt đầu gào thét: “Lần này mày thử cho tao leo cây lần nữa xem?! Lần trước tới đã không gặp mày rồi! Ý gì đây! Lần nào cũng gọi tao tới xong lại đi mất? Mày thấy bây giờ tao dễ tính lắm phải không?!!”

Cố Hạ: “…”

Trong khoảnh khắc ấy, Cố Hạ dường như nghe thấy tiếng trái tim thiếu nữ của mình vỡ vụn.

Áo khoác vẫn vắt lên tay, người đàn ông chống hông đứng ở cửa nhà ăn, áp di động bên tai, giọng nói phẫn nộ và bất mãn truyền đến tai mỗi người trong phạm vi mười dặm: “Tao mù đường cái đầu mày! Tao đang ở đúng cửa nhà ăn số 3 đây nè! Mẹ nó, rốt cuộc trường mày có mấy cái nhà ăn?”

“Tao không nhận sai, đúng là số 3.” Anh ta nhìn một vòng, cuối cùng bước tới, đưa di động sang bên cạnh rồi cúi đầu nhìn Cố Hạ đang ngồi trên ghế dài: “Xin hỏi đây có phải nhà ăn số 3 không?”

Anh ta chỉ toà nhà phía sau.

Cố Hạ nhìn thoáng qua con số 3 to tướng trên cửa chính, gật đầu.

Anh chàng tinh anh cũng gật đầu, nghiêm túc nói: “Cảm ơn.”

Cảm ơn xong thì giơ điện thoại lên lần nữa, rống lên giận dữ với đầu bên kia: “Mẹ nó, đây chính là số 3!!”

“…”

Cố Hạ cảm thấy ánh mắt của mình thực sự không tốt lắm, hễ xem trọng người đàn ông nào thì y như rằng anh ta cũng có chỗ không bình thường.

Cô những tưởng chuyện này đến đây là hết rồi, anh ta vừa nhìn là biết không còn là một sinh viên đại học ngây ngô, tính khí còn không tốt, mù đường, có khi còn là một tên EQ siêu thấp, chắc hẳn cô sẽ không gặp lại anh ta lần thứ hai đâu.

Thế mà cô lại gặp lại mất rồi.

Không chỉ gặp, người ta còn là anh trai của bạn cùng phòng cô. Cố Hạ thấy thế giới này thật nhỏ bé.

Lâm Ngữ Kinh là người có chủ kiến, tính tình lại cứng cỏi, có nhiều việc cô ấy sẽ không nói với người khác, mà dù có biết rồi cũng không khuyên nổi. Cho nên về chuyện cô ấy định một mình đấu với tên thần kinh kia, mãi sau Cố Hạ mới biết được.

Dù cô ấy đã cẩn thận từng chút, chuẩn bị kỹ càng, nhưng rốt cuộc vẫn là bị thương. Trên đùi có một vết thương rất dài, miệng vết thương kéo dài từ đằng trước đến chếch vào bên trong.

Cố Hạ ở bệnh viện chăm sóc cô, bên này vừa mang chậu nước đi vào thì bên kia Phó Minh Tu – sau này Cố Hạ mới biết tên anh ta – đã hùng hổ xông vào phòng bệnh, bất chấp tất cả mắng Lâm Ngữ Kinh té tát.

Cố Hạ sợ hết hồn, giọng điệu anh ta gay gắt, nói rất to, tuy là ý tốt nhưng vẫn khiến người nghe khó chịu.

Đến Cố Hạ còn không ưa nổi, thế mà Lâm Ngữ Kinh nằm trên giường vẫn không phản ứng gì, cứ như không nghe thấy gì, vẻ mặt bình thản dửng dưng như đã quá quen rồi.

Phó Minh Tu ghét nhất dáng vẻ này của cô, từ hồi mới quen đến bây giờ vẫn thế. Anh ta đã tức đến bốc khói ùn ùn rồi, vậy mà Lâm Ngữ Kinh vẫn như chưa có gì, chờ anh phát hỏa xong còn có thể cười haha nói mấy câu, khiến anh ta như nghẹn một búng máu.

Phó Minh Tu đứng dựa vào tường, nhìn cô rồi thao thao bất tuyệt tiếp.

Rốt cuộc Cố Hạ cũng không nghe nổi nữa. Lâm Ngữ Kinh bị thương, trong lòng cô vốn đã hoang mang lo lắng nhưng phải nén xuống, lúc này bị anh ta làm phiền đến không thể khống chế được cảm xúc, bèn thả mạnh chậu nước lên bệ cửa sổ cái “cạch”.

Phó Minh Tu im bặt, quay đầu, Lâm Ngữ Kinh cũng ngừng chơi di động mà ngẩng đầu lên nhìn cô ấy.

“Có thể thôi ầm ĩ không?” Cố Hạ nhìn anh ta, nhẹ giọng nói: “Bệnh viện cấm ồn ào, dù đây là phòng bệnh SVIP cũng không ngoại lệ. Có phải cái chợ đâu, có chút văn hoá thì nên biết yên lặng chứ, quấy rầy đến bệnh nhân cũng không ổn lắm, đúng không?”

Phó Minh Tu: “…”

Lâm Ngữ Kinh kéo chăn lên che mặt, núp trong đó cười khúc khích.

Phó Minh Tu bị mắng đến ngẩn người, không phản ứng kịp, lại còn xin lỗi theo bản năng.

“Không sao.” Cố Hạ liếc nhìn anh. “Anh khẽ tiếng thôi.”

Phó Minh Tu im luôn.

Anh ta ngồi trên ghế cạnh giường, im lặng mất mấy phút mới hồi hồn, quay đầu nhìn Cố Hạ: “Mà khoan, cô là ai thế?”

Giọng anh ta không hữu hảo cho mấy, vầy là rốt cuộc đã nhận ra mình bị mắng, điềm báo cho bệnh thiếu gia phát tác.

“Bạn cùng phòng tôi.” Lâm Ngữ Kinh nhanh nhảu nói.

“Bạn cùng phòng của cô ấy.” Cố Hạ lặp lại.

Phó Minh Tu gật đầu, không nói gì thêm.

Anh ta nhìn Cố Hạ ngồi bên giường nói chuyện với Lâm Ngữ Kinh.

Hai cô gái có rất nhiều chủ đề chung. Phó Minh Tu vẫn luôn thấy Lâm Ngữ Kinh khá ít nói, là một người không muốn mở miệng, thế mà cô có thể nói chuyện với cô gái này cả một buổi trưa.

Tính ra cô cũng mới nhập học chưa bao lâu, mới có một tháng mà đã thân đến mức ấy rồi sao?

Phó Minh Tu nhớ lại tình trạng quan hệ của hai người sau tháng đầu tiên quen nhau, hồi Lâm Ngữ Kinh đến thành phố A.

Cơ bản chưa nói được mấy câu, nội dung đối thoại đại loại kiểu “Anh bị sốt à, để tôi gọi phòng cháy chữa cháy cho nhé” hay “Đừng hòng xơ múi tiền nhà tôi.”

Không biết vì sao, Phó Minh Tu chợt thấy cực kỳ, cực kỳ khó chịu.

Lâm Ngữ Kinh và anh ta đã quen nhau mấy năm, quan hệ dù không quá tốt nhưng vẫn có qua lại. Vừa nghe thấy cô bị thương, anh ta chưa kịp xin nghỉ đã chạy sang, ai dè cái người này không những mặc kệ mình mà còn trò chuyện vui vẻ với một người vừa mắng anh ta xong, hoàn toàn không đặt anh vào mắt.

Còn nữa, cô gái này vừa nói gì? Có phải đang mắng xéo anh không có văn hoá không?

Phó Minh Tu không kiên nhẫn gõ tay lên tay vịn ghế dựa, không ở lại nổi nữa. Anh ta đứng bật dậy, xoay người đi ra.

Vừa đúng lúc Thẩm Quyện đi từ ngoài vào. Lúc mở cửa phòng bệnh ra, vẻ mặt hai người đều không tốt lắm. Cố Hạ nhìn thoáng qua Thẩm Quyện rồi theo ra ngoài, để Lâm Ngữ Kinh và Thẩm Quyện ở với nhau.

Cô ra khỏi phòng bệnh, nhẹ chân đóng cửa lại, vừa quay người đã thấy Phó Minh Tu tựa vào tường hành lang đối diện cửa phòng bệnh, mặt không cảm xúc nhìn cô.

Cố Hạ thấy hơi xấu hổ, dù gì cô cũng vừa mắng người ta, còn không chừa chút mặt mũi nào.

Cho nên cô làm như không có việc gì, khẽ ngâm nga, làm như không để ý đến vẻ mặt anh ta, quay người đi về hướng thang máy.

“Này.” Phó Minh Tu đứng phía sau gọi cô.

“…”

Cố Hạ hết cách, đành phải xoay người.

Phó Minh Tu tiến đến hai bước, hỏi: “Quan hệ của cô với Lâm Ngữ Kinh tốt lắm à?”

Cố Hạ nhìn anh ta.

Cô cảm thấy biểu hiện của người đàn ông này đã quá rõ ràng, tuy hơi dữ dằn nhưng vẻ quan tâm trong giọng nói thì không hề giả dối. Nhanh như vậy đã đến bệnh viện, chắc chắn anh ta thực sự quan tâm đến Lâm Ngữ Kinh.

Cố Hạ nghiêng đầu nhìn thẳng vào anh: “Anh thích cô ấy?”

Phó Minh Tu không hiểu cô đang nhắc đến ai: “Hả?”

“Phó tổng, anh nên từ bỏ thì hơn, tình cảm giữa cô ấy và bạn trai rất tốt.” Lâm Ngữ Kinh gọi anh ta là Phó tổng, tuy không biết là phó tổng* của cái gì nhưng cô cứ gọi theo vậy.

(*) Cố Hạ hiểu là phó tổng giám đốc còn ý của Lâm Ngữ Kinh là tổng giám đốc Phó, lúc này Cố Hạ chưa biết họ tên của Phó Minh Tu.

Cố Hạ tốt bụng khuyên: “Hơn nữa, tôi thấy cô ấy không thích người to mồm đâu.”

Phó Minh Tu không biết cô gái này có bệnh tâm thần gì không, tự suy đoán rồi nói nói gì đó, còn là với giọng điệu hết sức thành khẩn, trong khi anh ta thì chẳng hiểu mô tê gì.

Nhưng từ góc độ này, anh bỗng phát hiện người này trông khá quen mắt.

Hẳn là anh ta đã gặp ở đâu đó rồi, gần đây ấy.

Phó Minh Tu nghĩ mãi không ra, cảm giác nó ở ngay trong đầu, có thể buột miệng thốt lên bất cứ lúc nào nhưng dù nghĩ kiểu gì cũng không nhớ ra nổi. Loại cảm giác này khiến anh ta nghẹn đến khó chịu, anh dừng một chút, không rảnh nghĩ xem ý cô là gì. Cảm giác khó chịu ấy thậm chí còn làm phai mờ sự bực bội vì vừa bị cô mắng ban nãy.

Phó Minh Tu cau mày, nhìn chằm chằm vào cô từ mắt, mũi đến miệng, ánh mắt như X quang quét một vòng. Ánh mắt ấy khiến Cố Hạ vô cùng không thoải mái.

Ngay khi cô sắp không nhịn được nữa, Phó Minh Tu bỗng mở miệng: “Có phải tôi đã gặp cô ở đâu rồi không?”

Cố Hạ ngẩng đầu, dứt khoát bày tỏ lập trường: “Không cần lân la làm quen, tôi rất thân với cô ấy, cũng rất thích Trạng nguyên. Tôi sẽ không giúp anh đâu.”

Cô mỉm cười nhìn anh: “Hơn nữa, tôi cũng không thích kẻ to mồm.”

Phó Minh Tu: “…?”Hết ngoại truyện 1.

Tê Kiến:

Hạ Hạ: Anh mà dám dòm ngó tiểu Kình Ngư nhà tôi? Nằm mơ à?

Phó ca: Mẹ nó, rốt cuộc cô đang nói đến chuyện gì vậy???

Một đoản văn nhỏ ở ngoại truyện, không dài lắm, tôi tùy tiện viết, mọi người cũng tùy tiện xem nhé, yêu các bạn, bắn tym.
Bình Luận (0)
Comment