*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: AnaBeta: TreeEm thấy cái mười vạn tệ kia cũng khá ổn màCuộc thi tranh ngôi vô địch Thế giới môn bắn súng năm nay được tổ chức tại Nhật Bản, thời gian vào đầu tháng chín, đúng lúc khai giảng.
Lâm Ngữ Kinh đã bỏ lỡ huy chương vàng đầu tiên của cậu từ sau khi về đội, cô không muốn lỡ thêm một lần nữa. Hơn nữa, giải vô địch thế giới có ý nghĩa vô cùng quan trọng, không như những cuộc thi đấu nhỏ trước đó.
Cô đã sớm giấu Thẩm Quyện đi làm xong visa, mua vé máy bay, không hề nói với cậu mà lẳng lặng đặt vé máy bay một ngày sau đó.
Lâm Ngữ Kinh giấu rất kỹ, cô dọn hành lý để hết ở ký túc xá, làm như không có việc gì. Cô thậm chí còn tỏ vẻ tiếc nuối vì không thể tận mắt nhìn Thẩm Quyện anh dũng tranh đoạt vị trí đứng đầu, lấy được huy chương vàng.
Buổi tối trước hôm Thẩm Quyện đi, Hà Tùng Nam sắp xếp để mọi người cùng ăn với nhau một bữa, tiễn ông chủ Thẩm lên đường.
Nhà hàng cũng do Hà Tùng Nam chọn, Tiểu Kẹo Đường tìm giúp cậu ta, cuối cùng chọn một nhà hàng Nhật Bản. Ý của hai người là để Thẩm Quyện làm quen với đồ ăn nước bạn, tránh việc sang đó không quen thuỷ thổ, ăn đồ ăn lạ rồi đau bụng làm ảnh hưởng thành tích.
Lâm Ngữ Kinh và Thẩm Quyện đến cuối cùng, khi ấy bàn đã đầy người. Hà Tùng Nam đang ôm bạn gái trong lòng âu yếm. Mặt Tiểu Kẹo Đường bị cậu ta nựng đến đỏ ửng, thẹn thùng nhỏ giọng phản kháng, nỗ lực chui ra khỏi lòng cậu ta: “Anh đừng… xoa nhẹ chút.”
Hà Tùng Nam hơi lo lắng: “Hình như gần đây em gầy đi rồi, mai anh đưa em đi ăn đồ ngon nhé.”
Sến rện, không nỡ nhìn.
Cố Hạ đang nói chuyện với Phó Minh Tu. Hai người này nói chuyện cứ như đang hùng biện ấy, bình thường hễ nói được vài câu là sẽ cãi nhau, cãi qua cãi lại rồi chẳng hiểu sao lại làm lành. Lúc này hai người cũng đang tranh cãi chuyện gì đó, Cố Hạ bình tĩnh nói: “Anh xem một trăm vạn* là chuyện đùa à, nói tiêu là tiêu luôn? Anh ấm đầu phải không hả?”
(*) Một trăm vạn ~ 1 triệu tệ ~ 3 tỷ rưỡi VND“Đó là tiền anh kiếm được.” Phó Minh Tu cau có đáp: “Tiền kiếm được không tiêu thì để làm gì?”
Cố Hạ nói: “Không phải em không để anh tiêu, nhưng phải xem có cần không chứ. Em thấy cái mười vạn tệ kia cũng khá ổn mà.”
“Cái kia nhỏ quá.” Phó Minh Tu quả quyết nói: “Món quà đầu tiên sau khi yêu nhau mà lại là cái nhẫn kim cương nhỏ thế, kiểu như anh keo kiệt lắm ấy.”
Lâm Ngữ Kinh: “…”
Thẩm Quyện: “…”
Lâm Ngữ Kinh thật sự ngỡ ngàng, hai người này đều ấm đầu cả đấy à. Món quà đầu tiên sau khi yêu nhau là nhẫn kim cương, cmn vậy chắc khi cầu hôn phải tặng cả hòn đảo mất.
Cô không nhìn nổi nữa, bèn nghiêng đầu nhìn Tưởng Hàn và Vương Nhất Dương đang ngồi trong góc.
Hai người này cũng đang túm tụm lại với nhau, tay cầm di động, cúi đầu chơi Hearthstone*.
(*) Hearthstone là một trò chơi thẻ sưu tầm theo lượt và chỉ chơi được trên các thiết bị điện tử. Trong trò chơi, hai người chơi sẽ đối đầu nhau, sử dụng một bộ bài tạo ra từ bộ sưu tập của họ, với mục tiêu là giảm máu đối phương xuống 0. (Wikipedia)“Bà mợ mày, Shudderwock* còn có kiểu chơi ấy à?”
(*) Một con bài trong trò Hearthstone.“Một phát chết luôn đó hiểu không? Dễ dàng tiễn mày về chốn Tây Thiên.”
“…”
Hai con cẩu độc thân, toả ra mùi độc thân thơm ngát.
Lâm Ngữ Kinh cảm thấy nhìn hai tên đó khiến mình thoải mái hơn nhiều.
Chủ nhà hàng này là một đôi vợ chồng người Nhật Bản tốt tính. Cửa hàng không lớn nhưng buôn bán rất được.
Cả nhóm vừa nói chuyện vừa ăn, ăn được nửa chừng, Tưởng Hàn nâng đũa lên nói: “Người anh em, tôi thật sự rất phục cậu.” Cậu ta nhìn Thẩm Quyện: “Nói gì làm nấy, cmn thậm chí còn có thể làm giỏi nhất. Cuộc thi bắn súng gì đó, giải vô địch thế giới gì đó tôi không rõ lắm, nhưng tôi biết cậu đã nói là nhất định sẽ làm được. Thế nhé, tôi chờ sang năm có được một người anh em là quán quân Olympic đấy, được không hả?”
Thẩm Quyện cười cười, không nói gì, chỉ gắp một miếng sushi, chấm vào chén nước chấm rồi đặt vào đĩa của Lâm Ngữ Kinh.
Lâm Ngữ Kinh gắp lên cắn một miếng, liếc mắt nhìn cậu.
Tối nay mọi người nhiệt tình vô cùng, trừ Phó Minh Tu và Thẩm Quyện phải lái xe, còn những người còn lại đều không kiêng nể gì mà tung xoã.
Rượu gạo dù nồng độ cồn thấp nhưng lại tác dụng chậm. Lâm Ngữ Kinh ỷ vào việc tửu lượng mình không tệ nên uống như nước lã, cuối cùng phải để Thẩm Quyện bế lên xe.
Cậu đặt cô nằm ở ghế sau, vừa nhỏm người lên Lâm Ngữ Kinh đã giơ tay ôm cổ cậu kéo về.
Thẩm Quyện không kịp đề phòng, bị cô kéo lại suýt nữa đã đè cả người lên, tay phải chống lấy ghế ngồi, khó khăn lắm mới ổn định được.
Lâm Ngữ Kinh túm cậu xuống, hôn lên môi cậu, trong hơi thở thoang thoảng mùi rượu: “Thẩm Quyện.”
Trời đã về đêm, trong xe cũng tối, Thẩm Quyện cụp mắt nhìn cô: “Gì vậy?”
“Tớ nói cho cậu một bí mật nhé.” Lâm Ngữ Kinh ôm cổ cậu: “Tớ đã lén mua vé máy bay đi Nhật Bản, định cho cậu một bất ngờ.”
Thẩm Quyện: “…”
“Tớ sợ không cho đi nên đã lén giấu hộ chiếu và visa dưới đệm giường.” Lâm Ngữ Kinh đắc ý nói: “Chắc chắn cậu không tìm ra đâu.”
Thẩm Quyện buồn cười nhìn cô: “Giờ tớ có thể tìm được rồi.”
Lâm Ngữ Kinh không phản ứng gì, chỉ nói tiếp: “Tớ muốn thấy cậu thắng, tớ chưa tận mắt thấy cậu thắng bao giờ.” Cô nhỏ giọng lầu bầu: “Lần cuối cùng này, dù thế nào tớ cũng phải đi, tớ muốn tận mắt nhìn thấy.”
Thẩm Quyện khựng lại.
Cậu cúi đầu, hôn lên vành tai cô: “Cậu đã biết hết rồi? Hửm?”
Nhờ tác dụng của rượu gạo, Lâm Ngữ Kinh nói nhiều hẳn lên. Cô chống ghế ngồi dậy, dựa vào cửa xe nhìn cậu: “Vậy, nếu trong Giải đấu Thế giới năm nay cậu đạt được huy chương vàng, đứng trên đỉnh cao rồi, sau đó thế nào?”
Thẩm Quyện xoay người đóng cửa xe, kéo tay cô sang đặt trong tay ngắm nghía. Cậu cụp mắt, không để tâm đáp: “Tớ sẽ về đi học, không có sau đó nữa.”
Cậu biết cô hỏi điều gì, cô cũng hiểu ý cậu.
Trước đó Dung Hoài thường xuyên nói với Lâm Ngữ Kinh, cậu ấy thấy đàn anh quá giỏi, không chậm trễ việc học, cũng không bỏ lỡ huấn luyện, ấy vậy mà còn làm được tốt nhất, như hoàn toàn không biết mệt là gì. Khi ấy, Lâm Ngữ Kinh không lên tiếng.
Cậu họ Thẩm, chứ có phải họ Thần đâu.
Con người làm sao có thể không mệt đây? Ai ai rồi cũng sẽ mệt, chỉ là có vài người, họ sẽ không để bạn nhìn thấy thôi.
Chẳng hạn hồi cấp Ba, sáng nào cũng thấy cậu ngủ thiếp đi, mãi sau này cô mới biết tối nào cậu cũng vùi đầu trong phòng làm việc đến rạng sáng, bình thường chỉ ngủ được ba bốn tiếng.
Tại một trường như đại học A, muốn vừa huấn luyện vừa bắt kịp tiến độ học tập tuyệt đối không dễ chút nào, làm sao có thể tiếp tục mãi được.
Con người, rồi cũng đến lúc phải đưa ra lựa chọn.
Thẩm Quyện cũng phải chọn giữa việc học và bắn súng.
Lâm Ngữ Kinh nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Dòng xe cộ như những luồng sáng, đứt quãng, từng luồng từng luồng chậm rãi lướt qua: “Tớ chỉ không muốn cậu có tiếc nuối gì thôi.”
Thẩm Quyện cười: “Đấu giải vô địch thế giới này xong, tớ đã không còn tiếc nuối nữa rồi. Vận mệnh rất tốt với tớ, mang cậu đến bên tớ. Có đôi khi tớ nghĩ, nếu lúc ấy tớ không từ bỏ, có lẽ sẽ không gặp được cậu.”
Luồng sáng chớp sáng chớp tắt. Thẩm Quyện nghiêng đầu nhìn cô, khẽ giọng nói: “Lâm Ngữ Kinh, tớ rất may mắn.”
—— So với việc bỏ lỡ cậu, tất thảy những tiếc nuối đều là một loại may mắn.HẾT NGOẠI TRUYỆN
Tê Kiến:
Tôi rất lười, thường không hay viết ngoại truyện trên mạng. Cuốn này là ngoại lệ, chủ yếu là vì cần giải thích một chút về bảo bối Quyện nhà ta, xem như một đại kết cục, một cái kết ẩn giấu ở cuối, không có ở TXT hay OneDrive đâu hahaha hahaha (Chắc không có đâu ha TvT).Đến đây thì bản trên mạng đã viết xong rồi, có lẽ bút lực có hạn, không thể làm hài lòng mọi người, nhưng tôi đã cố hết sức rồi. Tôi cảm thấy mỗi phần đều đã giải thích rành mạch, kết cục này cũng đã nghĩ ra từ đầu, không viết đến phần “đô thị” sau khi tốt nghiệp Đại học A.Phần sau này có lúc sắp cận giờ đăng nên viết hơi vội, sau này thỉnh thoảng sẽ sửa dần. Tôi không sửa gì quá nhiều đâu, chỉ là trau chuốt câu văn, thay bớt từ địa phương mà đôi khi tôi viết hăng quá lỡ tuôn ra thôi, sửa đổi một chút thôi.Khi xuất bản có thể sẽ có cảnh tốt nghiệp, sau kết hôn hoặc có em bé, lúc đó tôi xem tình hình viết thêm.Hết rồi! Cảm ơn mọi người đã bên tôi mấy tháng nay! Yêu mọi người mãi mãi! Thật sự yêu mọi người! Bắn tim!!!*Bìa sách xuất bản bên TrungTree:
[Đặc biệt gửi lời cảm ơn tới các tiểu tỷ tỷ đáng yêu: chị Yu, chị Tây Hạ, chị Ana đã giúp đỡ em 21 chương cuối~ Hi vọng sau này sẽ lại có dịp hợp tác với các chị (*≧∀≦*)]Sau hơn một năm lê lết, cuối cùng cái hố này cũng được lấp xong, dù vẫn còn rất rất nhiều đá sạn trong này. Cảm ơn các bạn đã kiên trì đồng hành cùng bọn tớ đến cuối câu chuyện, cũng như đã bỏ qua những sai sót, bất cẩn, ngáo ngơ và ti tỉ lỗi khác của con gà này.(*´∀`*)
Đến đây thì tạm biệt mọi người, có lẽ sẽ rất lâu rất lâu sau mới có thể gặp lại, mong là đến lúc đó tớ sẽ làm tốt hơn. Chúc mọi người một ngày tốt lành