Tôi Một Chút Cũng Không Đáng Yêu

Chương 51



Nếu là sinh nhật của Thư Trừng, Lê Dữ quyết định muốn bộc lộ tài năng, anh bảo Thư Trừng ở trong phòng nghỉ ngơi, mà bữa tối do anh tới chuẩn bị.

Thư Trừng vốn đang có chút lo lắng, cô lặng lẽ chạy ra nhìn thoáng qua, phát hiện Lê Dữ ở phòng bếp như cá gặp nước, động tác cũng rất quen thuộc.

Trong nháy mắt, lo lắng liền tan mất.

Chờ toàn bộ đồ ăn làm xong, người quay phim trước quay mấy cảnh, Thư Trừng mới ngồi xuống.

Bây giờ đồ ăn Lê Dữ làm so sánh với trước kia khá hơn nhiều, Thư Trừng nhìn xem, cũng vừa lòng gật gật đầu.

“Em nếm thử đi.” Lê Dữ cõi lòng đầy chờ mong mà nhìn Thư Trừng.

Thư Trừng không chút do dự động đũa, cô gắp cà tím lên cách cô gần nhất, trực tiếp bỏ vào trong miệng.

Nhưng trong giây tiếp theo, sắc mặt cô liền thay đổi.

Thư Trừng cau mày, miếng đồ ăn này ngậm ở trong miệng cũng không được, nhổ ra cũng không được, cả người cứ cứng đơ ở nơi đó.

Lê Dữ phát giác khác thường, nhanh chóng hỏi: “Xảy ra chuyện gì? Rất khó ăn sao?”

Thư Trừng trong lòng hiện lên trăm lần nghĩ ngợi, cuối cùng vẫn là lựa chọn nuốt vào, cô vội nói một câu, “Có phải anh bỏ quá nhiều muối hay không?”

Nói xong, Thư Trừng liền nhanh chóng uống ly nước chanh ở bên cạnh vào, lúc này mới giảm bớt vị mặn trong miệng.

Lê Dữ không tin, nhanh chóng cầm lấy đũa ăn một miếng, “Tại sao lại mặn như thế!”

Anh nhăn mày, vội vàng uống nước chanh vào, làm như súc miệng.

Bỏ qua cà tím, Thư Trừng lại ăn mấy món ăn khác, kết quả vẫn là mặn……

“So sánh với trước kia tốt hơn, nhưng mà càng ngày càng mặn.” Thư Trừng nhấp môi cười nói, “Anh thích ăn muối như vậy sao.”

Lê Dữ thất bại mà cúi đầu, “Anh cũng không biết, cho nên bỏ nhiều vào.”

Khi tiếp thu phỏng vấn, tổ tiết mục hỏi Thư Trừng đây là một tiệc sinh nhật như thế nào.

Thư Trừng nói thẳng không cố kỵ: “Tiệc sinh nhật rất mặn.”

***


Bộ phim điện ảnh của Lê Dữ đã chiếu phim, anh cần phải chạy hai bên, vừa quay gameshow, vừa tuyên truyền phim điện ảnh.

Phim điện ảnh phản ứng tương đối tốt, rất nhiều người đánh giá phim đều nói xem đến khóc, nói đây là một bộ phim điện ảnh rất có chiều sâu.

Lê Dữ ở trong phim biểu hiện vô cùng tốt, cư dân mạng đều nói có cảm giác kinh diễm.

—— Tui thật sự muốn nói một câu, bộ điện ảnh này Lê Dữ biểu hiện vượt quá sức tưởng tượng của tui.

—— Lê Dữ thật sự rất có tiềm lực, sau này anh ấy nhận nhiều thêm một vài bộ phim chất lượng tốt đi, ngàn vạn đừng chạm vào phim dở.

—— Cùng nhiều diễn viên gạo cội diễn chung như vậy, thế nhưng không bị áp diễn, thật sự rất không tồi.

—— Lê Dữ sau nửa bộ phận biến hóa rất có sức dãn, thật sự không phải cái loại phái thần tượng dựa mặt này.

—— Mặt sau người có hảo cảm, tui liền không soi phim, hôm nay cũng đã khóc một chút.

—— Bộ điện ảnh này đáng giá chúng ta suy nghĩ sâu xa, kính trọng người gác rừng, hy vọng sau này có thể làm ra bộ điện ảnh càng tốt.

—— Không chơi đẹp trai, nghiêm túc dựa vào kỹ thuật diễn, hiểu biết Lê Dữ một chút.

—— 818《Nhật ký tình yêu》phát sóng lần đầu tiên, kính xin mọi người chờ mong, có thể nhìn thấy một Lê Dữ khác nha.

……

Một lần nữa trở lại biệt thự quay phim, Thư Trừng liền đưa ra ý tưởng muốn đi xem điện ảnh với Lê Dữ.

“Chẳng lẽ là em muốn xem 《Người gác rừng》sao?” Lê Dữ kinh ngạc mà nhìn cô.

Thư Trừng cười gật đầu, “Không sai, tụi mình cùng đi xem đi.”

“Có thể đổi bộ phim khác hay không?” Lê Dữ thương lượng.

Anh giống nhau không xem chính mình đóng phim, nhưng là bộ điện ảnh này, bởi vì đi theo tuyên truyền hắn đã xem vô số lần, gần như tới nông nỗi có thể thuộc lòng rồi.

“Không được.” Thư Trừng không cho anh cơ hội thương lượng, “Em muốn xem, anh cứ xem như là đi cùng em thôi.”

“Được rồi.” Lê Dữ vẫn là phải đáp ứng.

***

Hai người muốn xem chính là suất tối muộn, rốt cuộc gương mặt này của Lê Dữ quá sẽ gây chuyện, đến lúc đó tạo thành xôn xao liền không tốt.

Đêm khuya tĩnh lặng, Lê Dữ lái xe mang theo Thư Trừng xuất phát đi đến rạp chiếu phim gần đó

Bởi vì là đêm khuya, ít ỏi không có mấy bóng người.

Máy quay phim đi theo phía sau sau, Thư Trừng đi mua vé, thuận tiện người quay phim mua thêm vé cho hai người.

Không có chờ bao lâu, phim điện ảnh liền mở màn.

Khi soát vé, nhân viên soát vé vẫn là nhận ra hai người, vừa là kích động vừa là vui vẻ.

Thư Trừng cười cười với cô ấy, “Chúng tôi chỉ đi xem phim thôi, không cần nói cho người khác nha.”

“Ừm ừm!” Nhân viên soát vé gật đầu.

Hai người vào rạp không bao lâu, nhân viên soát vé liền cầm lấy di động, nhanh chóng đã đăng một cái Weibo.

Đi làm làm người hói đầu: Gặp được Lê Dữ và Thư Trừng, bọn họ đang quay gameshow. Đêm khuya chạy đến rạp chiếu phim tới xem điện ảnh, còn là《Người gác rừng》của Lê Dữ!!

Bởi vì có dẫn theo tên của Lê Dữ, các fans rất dễ dàng liền thấy được, Weibo này cũng đã lên Weibo quảng trường của Lê Dữ.

—— Bạn thật may mắn nha, thế nhưng có thể gặp được bọn họ!!

—— Đây là công khai ủng hộ phim điện ảnh của mình sao, ha ha ha ha ha ha ha ha ha.

—— Đại khái là chị gái nhỏ muốn xem, lôi kéo Lê Dữ cùng nhau tới đi.

—— Nếu không phải bây giờ là ban đêm, tui liền đi rồi. [thất vọng][thất vọng]

—— Rạp chiếu phim nào thế, bây giờ tui liền đi!!!

……

Hai người đang xem phim, lại không biết hành tung của mình đã bị tiết lộ.

Thư Trừng xem đến ngon lành, cũng rất chú tâm. Ngược lại, Lê Dữ bởi vì mấy ngày nay liên tục chạy lịch trình lại có hơi mệt mỏi.

Khi Thư Trừng đang xem phim, liếc mắt nhìn Lê Dữ một cái, “Mệt mỏi thì cứ ngủ đi, đến lúc đó em kêu anh dậy.”

Lê Dữ dụi dụi mắt, cuối cùng vẫn là quyết định ngủ một lúc.


“Dựa vào vai em đi, sẽ thoải mái một chút.” Thư Trừng nói.

“Bả vai của em sẽ mỏi đó.” Lê Dữ lắc đầu.

Ánh mắt Thư Trừng kiên định mà nhìn anh, “Dựa đi, phim này cũng không có mất thời gian bao lâu, vốn dĩ chính là em lôi kéo anh đi ra xem phim.”

Lê Dữ suy nghĩ một chút, cuối cùng mới xích lại gần.

Bên môi Thư Trừng hiện ra một nụ cười, rồi mới lại tập trung tinh thần mà tiếp tục xem phim.

***

Lê Dữ ngủ đến mơ mơ màng màng, giống như nghe được thanh âm sột soạt.

Anh cau mày, mở mắt ra, phát hiện Thư Trừng đang dùng khăn giấy lau nước mắt.

“Tại sao em lại khóc?” Lê Dữ đầu tiên là mê mang mà nhìn cô một cái, tiếp theo liền hung tợn mà nhìn xung quanh, “Ai khi dễ em?”

“Em làm ồn đến anh sao?” Thư Trừng lau khô nước mắt, “Chính là đoạn này có chút cảm động, cho nên liền……”

Lê Dữ ngẩng đầu, nhìn thấy khuôn mặt mình trên màn hình lớn, cũng lập tức ngây ngẩn cả người.

“Anh còn tưởng rằng……”

Thư Trừng lại tập trung mà xem, cũng không hề để ý đến Lê Dữ.

Bộ phim kết thúc, Thư Trừng thở dài một tiếng, “Bộ điện ảnh này rất hay.”

Lê Dữ nghe xong, cũng nở nụ cười, “Vậy em là đang giúp anh tuyên truyền sao?”

“Cũng không cần em tuyên truyền đâu.” Thư Trừng cười nói.

Trên mạng đánh giá rất cao đối với 《Người gác rừng》, nói nó là một bộ điện ảnh sức dãn mười phần, có lúc thì cười có lúc thì khóc, lại còn không có nhàm chán.

Trên đường trở về, Lê Dữ nhớ tới chuyện Thư Trừng muốn đến công viên giải trí, anh liền mở miệng hỏi: “Ngày mai tụi mình đến công viên giải trí đi, được không?”

“Được đó.”

Xe xóc nảy, Thư Trừng cũng buồn ngủ.

Cô rất ít ngủ trễ như thế, trở về biệt thự, tắm rửa một cái, Thư Trừng liền một đầu chui vào trên giường, ngủ mất.

***

Ngày thứ hai.

Hai người ngồi xe đến công viên giải trí.

Nghỉ hè, du khách tới chơi luôn là nhiều.

Thư Trừng và Lê Dữ vừa mới xuống xe liền khiến cho người qua đường vây xem, bọn họ đứng ở rất xa, rồi mới cầm di động không ngừng chụp hình.

Lê Dữ thấy người nhiều, nhanh chóng nắm lấy tay Thư Trừng, sợ cô đi lạc.

Nhưng ai biết, hai người vừa nắm tay nhau, đám người liền bùng nổ kinh hô một trận.

Làm cho Lê Dữ đều có hơi ngượng ngùng.

Cái công viên giải trí này là thống nhất bán vé, một tấm vé có thể chơi bất luận trò chơi gì bên trong công viên, Lê Dữ muốn hai tấm vé.

“Hôm nay anh tiêu tiền mang em đi chơi.” Lê Dữ nhướng mày với Thư Trừng.

Nhìn cái bộ dáng này của anh, Thư Trừng cũng không có ý chọc phá anh.

“Được, vậy hôm nay mặc kệ em ăn cái gì, đều là anh trả tiền.” Thư Trừng phụ họa với anh.

Lê Dữ cao hứng gật đầu, anh vẩy vẩy tay, “Cứ việc mua đi, chút tiền ấy anh vẫn là có.”

Vào trong công viên, Lê Dữ nhìn một vòng các trò chơi, phía xa là tàu lượn siêu tốc phát ra tiếng thét chói tai, gần đó vòng xoay ngựa gỗ lại là chầm chậm mà phát ra nhạc.

“Em muốn chơi cái gì?” Lê Dữ nghiêng đầu hỏi.

Thư Trừng chọn trò chơi đu quay dây văng, “Chúng ta đi chơi cái kia đi.”

Lê Dữ kinh ngạc, “Em không chơi vòng xoay ngựa gỗ sao?”

“Trước kia từng chơi rồi, không có gì vui cả.” Thư Trừng nói xong, liền lôi kéo Lê Dữ đến chỗ trò chơi đu quay dây văng xếp hàng.

Chung quanh có người nhận ra bọn họ, đều nhanh chóng lấy ra di động chụp hình bọn họ.

Bởi vì có tổ tiết mục ở đây, nhưng thật ra không ai dám tiến lên, muốn xin chữ ký hoặc là chụp ảnh chung gì đó.


Rất nhanh, liền đến bọn họ, Thư Trừng và Lê Dữ thuận lợi mà ngồi trên ghế đu quay dây văng.

Đu quay dây văng không tính rất cao, khó khăn cũng không lớn, cho nên rất nhiều trẻ em cũng sẽ chơi, chỉ là đối với người sợ độ cao tới nói lại có chút gian nan.

Trong không trung xác thật có người vẫn luôn thét chói tai.

Thư Trừng không sợ, toàn bộ quá trình đều rất bình thản, chơi xong cũng không có cảm giác gì.

Thấy Lê Dữ không nói lời nào, Thư Trừng liền hỏi: “Không phải là anh sợ chứ?”

Lê Dữ nhanh chóng lắc đầu, “À không, anh không sợ.”

“Vậy tụi mình đi chơi tàu lượn siêu tốc đi?” Thư Trừng hứng thú hừng hực mà nói.

“A?” Lê Dữ sắc mặt cứng đờ, lại vẫn là bị Thư Trừng lôi đi.

***

Tàu lượn siêu tốc là trò chơi đứng đầu bên trong công viên giải trí, sợ hay không sợ đều muốn chơi thử một lần.

Thư Trừng còn chưa từng chơi, tự nhiên cũng muốn thử một lần.

Quả nhiên, hai người đã tới chỗ tàu lượn siêu tốc, chỗ đó đã xếp một hàng thật dài.

Cho dù là chờ, cũng phải chờ hơn nửa giờ.

Lê Dữ thấy xếp hàng còn rất dài, liền hỏi một câu, “Muốn ăn kem không? Anh đi mua cho em.”

“Em muốn vị dâu tây.” Thư Trừng nói ra yêu cầu của mình.

Lê Dữ ra dấu ok, liền xoay người đi mua kem.

Các fans nghe tin mà đến, nhìn thấy Lê Dữ đều có chút kích động.

Lê Dữ cầm hai cây kem cười cười với các fans, sau đó liền không có dừng lại mà đi tìm Thư Trừng.

Thư Trừng nhìn xung quanh, cầm lấy cây kem Lê Dữ đưa qua, có chút lo lắng mà nói: “Người thật nhiều nha.”

“Yên tâm đi, sẽ không có việc gì.” Lê Dữ ăn một ngụm kem.

Tổ tiết mục rất bình tĩnh mà bảo vệ ở xung quanh, Thư Trừng tức khắc cũng yên tâm, cô cắn một ngụm kem.

Thấy Thư Trừng ăn ngon miệng, Lê Dữ nhìn nhìn cô, lại nhìn nhìn chính mình, “Kem vị dâu tây có hương vị như thế nào?”

“Chính là vị dâu tây vị mà thôi.” Thư Trừng vẻ mặt đương nhiên mà trả lời.

Lê Dữ chớp chớp mắt, “Vậy em để cho anh ăn thử cái của em, anh cho em ăn thử vị vani.”

Thư Trừng cạn lời mà nhìn anh, “Em không muốn ăn cái của anh.”

“Nhưng anh muốn ăn cái của em.” Lê Dữ giọng điệu kiên định mà nói.

Thư Trừng bất đắc dĩ, đưa kem của mình tới bên miệng anh, “Ăn đi.”

“Em cũng ăn thử cái của anh đi.” Lê Dữ đưa kem của mình lên nói.

Thư Trừng thở dài, liền cầm lấy tay anh cắn một ngụm kem của anh.

Người qua đường vây xem nhìn thấy loại tình huống này, cũng không khỏi mà kinh hô lên, ánh mắt càng là kinh ngạc cảm thán không thôi.

Mà Lê Dữ lúc này cũng cảm thấy mỹ mãn mà cắn một ngụm, rồi mới híp mắt lại cười đến rất thỏa mãn.

“Cái của em ngọt hơn.”




Bình Luận (0)
Comment