Tôi Một Chút Cũng Không Đáng Yêu

Chương 58



Tháng bảy, mặt trời chói chang.

Thư Trừng mua vé máy bay đến Tân Thành, cô muốn đi gặp Lê Dữ.

Lê Dữ vừa mới quay xong phim điện ảnh, đang nghỉ ngơi, hai người cũng đã lâu rồi không gặp nhau.

Trước khi lên máy bay, Lê Dữ đã gọi điện thoại tới đây.

“Hôm nay Tân Thành rất nóng, anh lái xe đến đón em.” Lê Dữ sung sướng mà nói.

Thư Trừng kinh ngạc nói: “Anh lái xe tới đây?”

“Có chuyện gì à? Không thể sao? Anh lái xe rất ổn.” Lê Dữ nhất thời có chút không vui.

“Lượng người ở sân bay lớn như vậy, bây giờ anh tới đây không rất thích hợp.” Thư Trừng giải thích.

“Giang hồ tình” của Lê Dữ đã phát sóng xong, trong phim hoá trang thành thiếu niên hiệp sĩ cũng thu hoạch một đợt trái tim thiếu nữ, làm cho anh ở giới giải trí địa vị càng thêm củng cố.

Bây giờ anh chính là nam minh tinh hot nhất giới giải trí, người khác đều phải tránh đi mũi nhọn.

Mà một bộ phim khác đợi phát sóng, cũng đang khua chiêng gõ mõ tuyên truyền. Danh tiếng vai diễn có hồn, làm cho độ quốc dân của Lê Dữ cũng theo đó mag đột nhiên tăng lên.

Lê Dữ không thèm quan tâm mà nói: “Không sao cả, đến lúc đó anh không xuống xe, em vào xe liền nhanh chóng rời đi.”

“Anh Tần biết không?” Thư Trừng hỏi một câu.

Lê Dữ hừ hừ, “Anh đón bạn gái của mình, còn cần nói cho anh ấy sao?”

“Gần đây tính tình của anh càng lúc càng lớn.” Thư Trừng phun tào anh.

Lê Dữ gần đây đặc biệt hay tính tình nhỏ nhặt, vì thế anh Tần ca và cô phun tào thật nhiều lần.

Lê Dữ nằm ở trên sô pha, trên mặt toàn là nụ cười đắc ý, “Các fans đều nói là, bảo em phải cố gắng yêu anh.”


Nói đến cái này, Thư Trừng liền nhớ tới chuyện Lê Dữ lấy giải thưởng người mới thổ lộ với cô ngay tại chỗ.

Sau chuyện đó, trên Weibo quả thực nổ tung nồi.

#Lê Dữ thổ lộ# trong nháy mắt bước lên hạng nhất hot search, so với độ hot anh nhận được giải thưởng người mới còn muốn cao hơn.

Lúc ấy, vô số tin nhắn gửi cho Thư Trừng, di động của cô thiếu chút nữa liền đứng máy.

Các fans hô to, bạn trai như Lê Dữ vậy chính là một người tám đời cũng tìm không thấy, Thư Trừng nhất định phải quý trọng thật tốt.

Sau khi hồi ức xong, trên mặt Thư Trừng mang nụ cười, khóe miệng dịu dàng nói: “Được, anh tới đón em đi.”

Sau khi cúp máy, Thư Trừng liền phát hiện ở đằng xa có mấy cô gái nhỏ đang ríu rít mà nói chuyện, ánh mắt còn thỉnh thoảng lại ngó sáng bên này.

Nhờ phúc của Lê Dữ, bây giờ cô có thể xem như nửa người nổi tiếng rồi.

Thư Trừng không có động tác, nhưng mấy cô gái nhỏ kia lại đi đến đây.

Trong đó một người càng là chờ mong mà nhìn Thư Trừng, “Chị ơi, có thể cho ký tên cho tụi em được không?”

Thư Trừng từ trước kia đến bây giờ, gặp được rất nhiều fans, nhưng vẫn là lần đầu tiên có người tìm cô muốn ký tên.

“Chị ký tên?” Thư Trừng ngẩn người, nghi hoặc mà lặp lại một lần.

Cô gái trừng đôi mắt to sáng lấp lánh, gật gật đầu thật mạnh.

“Tụi em là xem 《Nhật ký tình yêu》 trở thành fans của chị, bây giờ đang lấy đại học sư phạm Thanh Viễn làm mục tiêu, hy vọng có thể trở thành sinh viên của chị.” Cô gái nhỏ thành khẩn mà nói.

Nhìn thấy ánh mắt chờ mong của mấy cô gái nhỏ, làm cho cô không tự chủ được nghĩ tới Lê Dữ, mỗi lần lúc có việc muốn nhờ cô, cũng là nhìn cô như thế này.

Dưới sự ma xui quỷ khiến, Thư Trừng gật gật đầu.

Mấy cô gái nhỏ vui đến điên rồi, kích động mà từ trong túi xách lấy ra notebook và bút gel.

Thư Trừng nhận lấy, ký tên cho từng người.

“Cố gắng học tập nha.” Cô ôn hòa mà dặn dò một câu.

***

Xuống máy bay, Thư Trừng dựa theo chỉ dẫn của Lê Dữ, rất nhanh liền đến trước xe.

Lê Dữ đang chuẩn bị xuống xe giúp cô lấy hành lý, đã bị Thư Trừng giơ tay ngăn lại.

Đặt hành lý vào xong, Thư Trừng ngồi vào ghế phụ, “Bên ngoài có rất nhiều người, anh muốn……”

Lê Dữ trong nháy mắt kề sát vào cô, lời nói của Thư Trừng tức khắc kẹt ở cổ họng.

Bởi vì hơi thở của Lê Dữ tiếp cận, cả người cô trong nháy mắt trở nên cứng đờ.

Lê Dữ vươn tay, từ trước ngực cô vòng qua, giúp cô thắt dây an toàn lại.

Thấy vậy, Thư Trừng mới thả lỏng ra.

Nhưng giây tiếp theo, Lê Dữ liền không có báo trước mà trộm hôn lên mặt cô.

Thư Trừng căng thẳng trong lòng, liền sững sờ ở tại chỗ.

Sau đó, bên tai cô liền truyền đến tiếng cười vừa tùy ý lại sung sướng của Lê Dữ.

“Lái xe.” Thư Trừng rầu rĩ mà nói một tiếng.

Lê Dữ trong nháy mắt thu lại nụ cười, trên mặt đứng đắn nghiêm túc: “Được rồi.”

Trở lại chỗ ở của Lê Dữ, Thư Trừng đi ở phía trước, Lê Dữ đi theo sau ân cần mà kéo vali.


Vào nhà, Thư Trừng từ trong tay anh nhận lấy vali, liền bắt đầu sắp xếp lại.

“Đừng sắp xếp lại nữa, ngày mai anh dẫn em đến một chỗ.” Lê Dữ lên tiếng ngăn lại.

Thư Trừng khó hiểu mà ngẩng đầu, “Đi đâu thế?”

Lê Dữ thần bí hề hề mà cười nói: “Bí mật.”

***

Ngày hôm sau, Lê Dữ đặt hành lý của hai người ở sau cốp xe, sau đó giúp Thư Trừng mở cửa xe.

Thư Trừng nửa tin nửa ngờ mà ngồi vào ghế, trong ánh mắt nhìn Lê Dữ tràn ngập nghi hoặc.

Lê Dữ lên xe, từ trong túi móc ra một cái bịt mắt, anh đưa cho Thư Trừng: “Đeo nó lên đi.”

Thư Trừng lấy xem qua, tỉ mỉ mà nhìn một lần, do dự nói: “Anh muốn làm cái gì?”

“Chút nữa em sẽ biết.” Lê Dữ như cũ không nói cho cô.

Thư Trừng bất đắc dĩ, dựa theo yêu cầu của Lê Dữ lý, cô đeo bịt mắt lên.

Giây tiếp theo, cô phát hiện chỗ ngồi của mình đột nhiên hạ xuống, cô kinh sợ, tay liền ở không trung huơ loạn lên, “Lê Dữ!”

“Đừng lo lắng, em có thể ngủ trước một lúc, tới nơi anh sẽ kêu em.” Lê Dữ tiến đến bên tai cô, nhẹ giọng nói.

Giống như bị mê hoặc vậy, Thư Trừng yên tâm, nhắm mắt lại.

Ô tô một đường vững vàng mà chạy, Thư Trừng cũng thật sự ngủ rồi.

Chờ khi Lê Dữ đánh thức cô, cô thậm chí không biết bây giờ là mấy giờ.

Thư Trừng sờ soạng đứng dậy, hỏi: “Bây giờ em có thể tháo bịt mắt ra được chưa?”

“Chưa được.”

Lê Dữ giúp cô mở cửa xe, cởi dây an toàn giúp cô, không chút hoang mang trộm hôn cô một mái, rồi mới nói: “Anh dẫn em đi qua.”

Cứ như vậy, Thư Trừng bị Lê Dữ ôm eo nắm tay, thong thả về phía không biết địa điểm xuất phát.

Đi đến ước chừng ba phút, Lê Dữ ngừng lại, Thư Trừng đi theo cũng dừng lại, cô hỏi: “Lê Dữ, tới rồi sao?”

“Ừm.” Lê Dữ lên tiếng, “Anh giúp ngươi tháo bịt mắt ra.”

Trước mắt từ một mảnh đen thui đến khôi phục ánh sáng, Thư Trừng xoa xoa mắt, hình ảnh tức khắc rõ ràng lên.

Nhìn thấy ngôi nhà trước mắt, hô hấp của cô cứng lại, “Nơi này là……”

“Không nhớ rõ sao? Đây chính là ngôi biệt thự nhỏ mà tụi mình quay gameshow đó.” Lê Dữ cười nói.

Trước mắt phòng khách vẫn còn trưng bày duy trì lúc bọn họ đi, một chút cũng không thay đổi.

Thư Trừng còn đang hoài niệm, Lê Dữ nắm lấy tay cô, đưa cô đi tới sau vườn.

Cô ngẩng đầu nhìn lên, lúc ấy gieo trồng cây phượng vĩ bây giờ đã lớn lên còn cao hơn cô, xanh um tươi tốt, bừng bừng sức sống.

“Nó thế nhưng lớn đến như thế.” Thư Trừng thở dài.

Lê Dữ nhìn cô cười, “Thích không?”

Thư Trừng gật đầu, “Thích chứ.” Nhưng cô lập tức nhớ tới, “Đây không phải nhà của người khác sao? Vì sao mà anh có thể vào được vậy?”

“Anh đã mua lại căn biệt thự này rồi.” Lê Dữ cười cười.

“Cái gì?” Thư Trừng kinh ngạc mà xoay người, “Anh thật sự mua lại nó sao?”

“Đúng vậy.”


“Nhưng mà, anh lấy đâu ra tiền?” Thư Trừng nghi hoặc, cô nhớ rõ thẻ ngân hàng của Lê Dữ còn đang ở chỗ cô mà.

Lê Dữ gãi gãi đầu, “Mẹ anh giúp đỡ anh.”

Thư Trừng bật cười, “Dì thế nhưng cũng đồng ý rồi.”

Nếu anh đã mua rồi, Thư Trừng cũng không thể nói nhiều gì hơn, nơi này có hồi ức chung của bọn họ, cô rất thích.

***

Thư Trừng đi xuống bậc thang, đi đến trước mặt cây phượng vĩ, vuốt ve cành cây thô ráp của cây phượng vĩ, phát ra một tiếng than thở.

“Thư Trừng, trên đầu em có cái gì kìa.”

Nghe vậy, Thư Trừng ngẩng đầu nhìn lên, đúng lúc này, Lê Dữ ở sau lưng giang hai tay, chiếc vòng cổ đeo nhẫn liền tới trước mắt Thư Trừng.

“Thư Trừng, gả cho anh nhé.”

Thư Trừng hô hấp căng thẳng, hôm nay anh mang đến cho cô rất nhiều sự ngạc nhiên và vui mừng. Suy nghĩ một chút, hốc mắt cũng đỏ lên, cô thật sự không nghĩ tới Lê Dữ lại ở chỗ này cầu hôn với cô.

Lê Dữ quỳ một gối, tháo vòng cổ ra, lấy ra nhẫn, khuôn mặt nghiêm túc mà nhìn Thư Trừng, “Lê Dữ tôi thề, một đời môt kiếp chỉ biết yêu một mình Thư Trừng, vĩnh viễn không rời không bỏ. Thư Trừng, em có nguyện ý không?”

Thư Trừng cảm xúc mênh mông, trong lòng bị cảm động và vui sướng tràn ngập, một khắc kia, cô chỉ nghĩ giao cả đời của mình cho Lê Dữ.

Nước mắt trong nháy mắt chảy xuống, Thư Trừng vươn tay, giọng nói run rẩy mà nói: “Em nguyện ý.”

Lê Dữ vui mừng nhuộm lên đuôi lông mày, nhanh chóng đeo nhẫn vào trên ngón áp út của Thư Trừng, rồi mới đứng dậy lôi kéo, ôm cô vào trong lòng ngực.

Thư Trừng khóc hu hu, tuy rằng đem hết toàn lực để nhịn, nhưng mà lại nhịn không được.

“Khóc đi, nhưng chỉ cho khóc lúc này thôi đó.” Lê Dữ dịu dàng nói.

Có những lời này của Lê Dữ, Thư Trừng lập tức lớn tiếng khóc lớn lên.

Thư Trừng vừa khóc, liền khóc mười lăm phút, cho đến khi cô ý thức chính mình có hơi thất thố, lúc này mới từ trong cảm động tỉnh táo lại.

Thư Trừng trong nháy mắt tránh thoát Lê Dữ, đưa lưng về phía anh lau nước mắt, “Em không có khóc, cái gì anh cũng không thấy được.”

Lê Dữ nhìn nửa cái đầu vai bị ướt, mím môi cười nói: “Ừm, em không có khóc, vừa rồi là anh khóc.”

Thư Trừng: “……”

***

Buổi tối, hai người ngồi ở trên mái nhà ngắm sao.

Gió nhẹ thổi qua, Thư Trừng vén lại sợi tóc rối tung, nhìn sườn mặt thanh tuấn của Lê Dữ, nhẹ giọng hỏi: “Tại sao anh lại nhớ tới muốn mua ngôi biệt thự này?”

“Bởi vì em thích thôi.” Lê Dữ trả lời.

Chỉ cần em thích, cho dù là ngôi sao trên bầu trời anh cũng hái xuống cho em.




Bình Luận (0)
Comment