Tôi Mù Mặt Nhưng Tôi Nhan Khống

Chương 20


Editor: CO6TINY
Lần nay video được đăng tải, đã không cần tốn tiền mua PG nữa, fans hâm mộ gào khóc đòi ăn đổ xô tự đến.

[Bức tranh thần tiên gì đây zời, điểm giữa hai lông mày nhìn giống nốt chu sa thật ấy! Hú hú hú, thần tiên giáng trần bà con ơi!]
[Này, có thím nào giải thích giúp tui zới (não loading), lúc đầu ám vệ có toan tính mưu hại Điện hạ, nhưng hắn không hề ra tay, kết quả còn có người khác ngấm ngầm muốn giết y? ]
[Không quan trọng đâu thím ơi! Cảnh lăn trên mặt cỏ kia ngon hết sảy con bà bảy!! Hôn cho tuiiiiiii!!]
[Hai chiếc visual của hai anh nhà đẹp quá đáng rồi, sao lại không có tài khoản chứ! Tui muốn abcyz trên tin nhắn riêng tư cơ!]
[Tui thấy trang phục lần này còn có phần hậu kì đẹp hơn nhiều so với trước ấy, khí chất khỏi phải chê, chất còn hơn nước cất! Chuyển đổi góc máy rất điêu luyện ấy chứ, lúc xem có cảm giác như đang coi phim chiếu rạp ấy, nói không ngoa đâu, chứ tui thấy mạnh hơn nhiều so với mấy studio xung quanh luôn rồi chứ lị.

]
[Bên ấy cố gắng cập nhật phần mới nhoa? Tui chỉ là tới liếm mặt thui mà đâu có dễ dàng gì đâu? Nếu không được có thể mở livestream nhoa nhoa, tui cân tất!]
[??? Não bọn mày úng nước hết rồi à, chỉ được cái mặt tiền thôi có gì ghê gớm, ngoài đời biết đâu chừng là mấy thằng ws* ấy chứ, mà cái tình tiết cứt cho gì đây? Chả hiểu nổi sao mà nổi được, chỉ có mấy đứa như bọn mày mới thích thôi ấy.

]
*ws男: mấy thằng bệnh hoạn, tục tiễu, bẩn thỉu (xúc phạm ngoại hình, cử chỉ của người khác-thông thường là nam)
[Không thích xem thì đừng xem, có ai mướn cô xem đâu, não cô mới có bệnh đấy (mỉm cười)]
[Bọn mày chưa gặp trai bao giờ à? Cái loại tiểu bạch kiểm yếu nhớt này cũng thích được?]
[Nhà trên không có gương à? Cô tự nhòm vào gương xem thử mình là cái dạng gì đã rồi hẵn mở mic sủa bậy ở đây nhá.

]
[Các chị em đừng cãi nhau nữa, chúng ta chỉ muốn liếm mặt thôi mà, đừng để các tiểu ca ca đọc thấy mấy cái này, chung tay dẹp hết đống bình luận nc* đi nào chị em.

]
*nc: +từ viết tắt của 脑残: não tàn, mất não, thiếu não
+từ viết tắt của 牛叉(xin mạn phép lấy nghĩa này): là một từ lóng phái sinh có nghĩa là bốc phét, nói tào lao (ba hoa chích choè)!
[Càn quét nó đi!]
Video lần này vẫn hót hòn họt, Từ Phượng ở hậu đài còn nhận được nhiều lời mời hợp tác của các con buôn khác, lúc cậu ta mở ra, tay run bắn cả lên.

Sau khi thảo luận với Đường Uất Thanh cùng Tô Bách xong, cuối cùng quyết định hợp tác với cửa tiệm Hán phục kia.

Tiệm Hán phục này tương đối nhỏ, nhưng rất có tiếng tăm.

Đường Uất Thanh nhìn tin nhắn trong nhóm, không khỏi thở dài, cảm thấy con đường sự nghiệp của Từ Phượng ngày càng vào quỹ đạo cả rồi.

Bây giờ còn có thể hợp tác kinh doanh với thương nghiệp khác nữa.

Đường Uất Thanh đặt điện thoại xuống, định xuống lầu uống nước.


Ở dưới lầu, Liễu Phương Phi đang chống cằm nhìn gói hàng trên bàn, trên mặt hiện lên chữ hiếu kỳ, thấy Đường Uất Thanh xuống lầu, bà cười tủm tỉm vẫy tay nói, "Bánh trôi nhỏ, mau đến đây, chuyển phát nhanh của con tới.

"
Đường Uất Thanh sửng sốt, "Của con?"
Liễu Phương Phi nhìn lướt qua, xác định tên người nhận, "Ừm, là của con.

"
Đường Uất Thanh khó hiểu, gần đây cậu cũng không mua gì, cũng không ai nói sẽ gửi gì đến mà.

Đường Uất Thanh bước tới, cầm cái hộp lên nhìn lướt qua, chú ý tới địa chỉ được gửi đến, cậu giật mình.

"Ai gửi qua thế?" Liễu Phương Phi hỏi, "Nhà mình mới chuyển đến đây mới hơn hai tháng thôi mà, là bạn cũ của con à?"
Đường Uất Thanh vâng một tiếng, "Bạn cũ của con.

"
"Tốt đấy chứ.

" Liễu Phương Phi hài lòng gật đầu, "Không thể cắt đứt liên lạc với bạn cũ lúc trước được, bạn bè ở tuổi này đáng trân trọng nhất đấy.

"
Đường Uất Thanh uống nước xong, sau đó đem kiện hàng lên lầu dưới cái nhìn của bà Liễu Phương Phi.

Ngồi xếp bằng trên mặt đất, cậu lấy ra một con dao, cẩn thận khui hộp bên ngoài ra, bên trong được đóng gói rất kĩ càng, Đường Uất Thanh mở ra, là trái cây đóng hộp.

Ý cười trên mặt Đường Uất Thanh càng sâu, mở máy ra, trực tiếp tìm ảnh đại diện hình con mèo, gửi một tin qua.

[Bánh trôi: Cậu gửi đồ hộp cho tớ à?]
Đối phương nhanh chóng trả lời lại, như thể vẫn luôn trực điện thoại.

[YS: Ừ.

]
[Bánh trôi: Cậu điền nguyện vọng ở tỉnh S? ]
[YS: Ừm, muốn gần cậu cơ.

]
Ý cười trên mặt Đường Uất Thanh càng sâu hơn.


[Bánh trôi: Vậy chờ cậu khai giảng, bọn mình có thể gặp nhau rồi.

]
[YS: Tớ muốn sớm qua đó.

]
[Bánh trôi: Được chứ, bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh cậu]
[YS: Tớ đã xem video cậu quay rồi, siêu đẹp trai nhoa]
Đường Uất Thanh cảm thấy có hơi xấu hổ.

[Bánh trôi: Tớ quay với bạn cùng lớp.

]
[YS: Bạn cùng lớp? ]
[Bánh trôi: Uhm, người trong video là Tô Bách, cậu ấy tốt lắm, chờ cậu qua đây, tớ giới thiệu cho hai cậu làm quen, cậu ấy đẹp lắm, còn thân thiện nữa, hai cậu chắc chắn sẽ rất hợp nhau đấy.

]
Lần này, phải qua một lúc sau, bên kia mới gửi tin nhắn lại.

[YS: Được, tớ rất chờ mong đấy.

]
[YS: Nhớ ăn trái cây đóng hộp.

]
Đường Uất Thanh mỉm cười, trong chuyển phát nhanh còn có đồ chuyên dùng khui đồ hộp, cậu mở nắp lon ra, cắn một miếng đào vàng bên trong, khẽ nheo mắt.

Rất ngọt.

Tâm trạng Đường Uất Thanh vô cùng tốt, chụp một tấm gửi lên nhóm gây dựng sự nghiệp của Từ Phượng.

[Bánh trôi: Đồ hộp rất ngon.

]
Ngay sau đó Từ Phượng bắt đầu gào khóc loạn cào cào cả lên, liên tục tù tì gửi tin nhắn thoại lên nhóm.


Đường Uất Thanh chuyển sang tin nhắn văn bản, vừa xem đâu có hai mẩu tin đã mất kiên nhẫn.

Tô Bách trực tiếp gọi điện tới.

"Alo.

"
Trong giọng nói Tô Bách mang theo ý cười, "Cậu thích ăn đồ đóng hộp à?"
"Ừm.

" Đường Uất Thanh sờ lỗ tai, cảm thấy có chút ngứa, "Rất ngon.

"
Ý cười trên mặt Tô Bách càng sâu, "Đồ hộp tôi thấy trong ảnh, hình như là đồ tự làm.

"
Đường Uất Thanh ừ một tiếng, "Do một người bạn cũ gửi tới.

"
Tô Bách dừng lại, rada bắt đầu hoạt động, "Bạn?"
"Chính là bạn học cấp hai tôi nhắc đến lần trước, cậu ấy lớn hơn tôi một tuổi, đã tốt nghiệp rồi.

" Đường Uất Thanh cười nói, "Nhắc đến cái này, kỳ nghỉ sắp đến cậu ấy sẽ tới đây, đến lúc đó chúng ta có thể gặp nhau rồi.

"
Tô Bách híp mắt, "Hai người có quan hệ rất tốt?"
Đường Uất Thanh suy nghĩ một chút, "Ừm, xem như là bạn vô cùng tốt.

"
Tô Bách có cảm giác nguy cơ như đang leo dốc núi, "Vậy chờ cậu ta đến, nhất định phải để bọn tôi làm, quen, nhau, chứ.

"
Đường Uất Thanh cảm thấy giọng điệu Tô Bách là lạ, nhưng vẫn rất vui vì bạn của cậu cũng có thể trở thành bạn của nhau.

"Được chứ.

"
Tô Bách âm thầm đưa người bạn còn chưa gặp mặt này vào danh sách đen, lại chững lại: "Uất Uất, cậu có rảnh không?"
"Sao vậy?" Đường Uất Thanh khoanh chân ngồi trên mặt đất, ăn thêm một miếng đào vàng.

Tô Bách cười, "Tôi muốn đến tìm cậu.

"

Đường Uất Thanh nhìn thời gian, "Từ chỗ cậu qua không tiện đâu, tôi qua đón cậu.

"
Tô Bách chứa đầy ý cười, "Được.

"
Đường Uất Thanh đứng dậy, lau tay, không chút do dự xuống lầu, chú Lưu tài xế vẫn đang ở đây, nhân tiện có thể đưa cậu ra ngoài.

Chú Lưu nhìn Đường Uất Thanh đang ngồi ở ghế sau, mang theo ý cười chú đây hiểu mà, "Đi gặp bạn gái sao.

"
Đường Uất Thanh sửng sốt, sau đó bật cười, "Không phải đâu, cháu đi gặp bạn thôi.

"
Chú Lưu cười, "Không sao, chú Lưu cũng già cả rồi, bọn trẻ mấy đứa yêu đương là chuyện bình thường, chỉ cần đừng chậm trễ việc học là được.

"
Đường Uất Thanh bất đắc dĩ, "Thật sự không phải.

"
Chú Lưu cười, không nhiều lời nữa, sau khi đưa Đường Uất Thanh đến nơi, chỉ dặn lát nữa gọi điện thoại chú ấy sẽ tới đón cậu, sau đó liền rời đi.

Đường Uất Thanh ngựa quen đường cũ phi thẳng đến nhà Tô Bách.

Dù sao lúc bọn họ thảo luận kịch bản, đều tụ tập ở nhà Tô Bách.

Ngay khi cậu vừa bấm chuông, cửa đã mở ra.

Gương mặt tuấn tú điển trai của Tô Bách lộ ra, tươi cười xuất hiện trước mặt cậu.

"Cậu đến rồi.

" Tô Bách cười kéo Đường Uất Thanh vào.

Đường Uất Thanh ngẩn người, ma xui quỷ khiến nhớ đến lời chú Lưu.

Nhìn cậu cứ như đi gặp bạn gái ấy.

*Tác giả có lời muốn nói:
Từ Phượng: Quấy rầy rồi.

Editor: CO6TINY.

Bình Luận (0)
Comment