Tối Nay Người Sẽ Rời Đi

Chương 32

Sau khi Nam Liệt về nước được mấy ngày, Tùng Vũ nhận được điện thoại của Nam Tích Dân thông báo rằng sau khi trở về Nam Liệt bị cảm lạnh và phát sốt, còn bị nhiễm trùng phổi và rối loạn nhịp tim, bệnh viện lại lần nữa thông báo nguy hiểm, mấy giờ trước mới ổn định lại.

Càng làm cho Nam Tích Dân buồn rầu khó hiểu là không biết Nam Liệt uống nhầm thuốc gì mà sau khi về nước quyết tâm phẫu thuật nắn thẳng tay trái, hoàn toàn không quan tâm trái tim mình có chịu được rủi ro hay không.

Tùng Vũ mơ hồ đoán được vì sao cậu làm như vậy nhưng không thể giải thích rõ ràng qua điện thoại. Cô chỉ nói với Nam Tích Dân: Nam Liệt đã chính thức xác lập quan hệ yêu đương với cô.

Nam Tích Dân ở đầu bên kia trầm mặc vài giây, suy tư nói: "Đây là chuyện tốt, nhưng cơ thể A Liệt thế nào cháu cũng biết rồi đấy, không thể so với người thường được. Hai đứa quen nhau cố gắng đừng để tâm trạng của nó dao động quá nhiều. Ta không có ý trách cháu, chỉ là yêu đương với một người con trai như A Liệt tương đối vất vả, rất nhiều phương thức yêu của người bình thường đối với nó có thể là việc trí mạng. Những cảm xúc thăng trầm cuồng nhiệt không thích hợp với nó, cháu phải nhận thức và chuẩn bị sẵn sàng."

"Cháu biết rồi." Tùng Vũ cúp điện thoại rồi đặt vé máy bay, hôm đó vẫn còn một chuyến bay cuối cùng nên cô trở về ngay trong đêm.

Hộ lý Liễu Điền không có visa Trung Quốc, tạm thời cô cũng không muốn làm phiền người khác nên mặc dù vết thương ở chân chưa lành, một mình ra ngoài di chuyển bằng xe lăn không tiện nhưng cô vẫn quyết định lập tức bay về nước. Cũng may cô mua được vé khoang hạng nhất nên dịch vụ rất tốt, ra sân bay đã được Nam Tích Dân sắp xếp xe đón, quá trình cũng coi như thuận lợi.

Thời điểm Tùng Vũ vội vã đến bệnh viện, người nhà của cậu đều không ở đó, trong phòng bệnh ngoại trừ Nam Liệt chỉ có mình chú Quý đang ngủ trên sô pha.

Giờ đã là nửa đêm, Nam Liệt cũng đã ngủ, cô đưa mắt ra hiệu, lắc đầu ý bảo chú Quý không cần đánh thức cậu. Hai người trò chuyện một lát trên hành lang về bệnh tình của cậu, coi như kinh động nhưng không nguy hiểm.

Tùng Vũ không phải không tự trách mình. Cô rất rõ lần phát bệnh này của cậu phần lớn là do cô gây ra. Mặc dù thời gian bay chỉ khoảng ba tiếng nhưng đối với Nam Liệt mà nói đã rất khó khăn. Hơn nữa cảm xúc thất thường cô gây ra cho cậu cộng với nhiệt độ ngày tuyết rơi làm một người bệnh tật ốm yếu như cậu càng dễ cảm lạnh. Cô nghĩ mình đã quá bất cẩn, lẽ ra nên suy xét đến tình trạng thể chất của cậu chứ không chỉ tuỳ hứng làm theo ý mình.

Có một câu Nam Tích Dân nói không sai, thân thể Nam Liệt không thể so với người bình thường, yêu đương với cậu phải khắc chế cảm xúc, cho dù cảm xúc này không hoàn toàn là thật mà xuất phát từ mục đích nào đó nên cố ý xây dựng. Cô cũng nhất định phải nhớ kỹ một việc: đặt khả năng chịu đựng của cơ thể cậu lên hàng đầu.

Tùng Vũ trở lại phòng bệnh, dừng xe lăn trước giường bệnh. Sợ ảnh hưởng đến chất lượng giấc ngủ của Nam Liệt và chú Quý nên cô không bật đèn.

Ánh nắng đầu tiên của ngày mới xuất hiện. Tùng Vũ vẫn còn ngái ngủ cảm thấy có người gọi tên mình. Trong cơn mơ màng cô nhắm chặt mắt khẽ cười lẩm bẩm: "A Liệt..."


"Sao chị lại đến đây?"

Lúc này Tùng Vũ mới hoàn toàn tỉnh táo, dụi mắt ngáp một cái: "Cậu còn dám nói! Chuyện lớn như vậy cũng không biết báo cho tôi một tiếng. Nghe nói cậu vừa mới thoát khỏi nguy hiểm đã bảo ba cậu đừng nói cho tôi biết cậu nằm viện, may mà ông ấy không nghe lời cậu."

"Lúc cấp cứu tôi không kịp báo cho chị, sau đó tốt hơn một chút tôi cảm thấy nói với chị cũng chẳng có ích gì, chỉ khiến chị thêm lo lắng thôi. Với lại nếu như thật sự không cứu được, cho tôi chọn tôi cũng không muốn để chị quay lại gặp mặt lần cuối cùng, đại khái là không tốt lắm..." Cậu mỉm cười, giọng điệu bình đạm loáng thoáng có chút đau lòng.

"Tôi không thích nghe cậu nói những lời này." Cô nghiêm mặt nói, "Cho dù ngày đó có đến tôi cũng hy vọng cậu sẽ đi dưới mí mắt tôi."

"Được." Cậu đáp.

"Bây giờ cậu có muốn rửa mặt không?" Cô muốn dời cái đề tài không vui này càng sớm càng tốt.

"Muốn, nhưng tôi chưa thể xuống giường được." Nam Liệt đỏ bừng mặt.

Tùng Vũ hiểu rõ: "Tôi tránh đi một lát, chờ chú Quý gọi rồi tôi lại vào."

"Ừm..." Cậu như nghĩ đến cái gì, "Chị đến từ đêm hôm qua à? Vẫn luôn ngồi đây?"

"Ừ," Tùng Vũ cười nói, "Cho nên tôi phải đi vệ sinh trước đã."

"Một mình chị có làm được không? Chú Quý..." Nam Liệt nói, "Gọi giúp cháu một nữ y tá tới đây."


Tùng Vũ đoán nhà vệ sinh trong phòng bệnh có tay vịn, cô chị bị thương một chân, miễn cưỡng cũng có thể tự đi toilet nên nói: "Không cần phiền phức vậy đâu, tôi tự làm được."

Nam Liệt không nghe lời cô mà vẫn gọi nữ y tá. Tùng Vũ đi vệ sinh xong ra ngoài hành lang, mãi đến khi chú Quý gọi cô mới lần nữa tiến vào phòng bệnh.

"Chị có muốn lên đây nằm một chút không? Cái giường này đủ lớn..." Nam Liệt nói thêm, "Ý của tôi là chị ngồi cả đêm nhất định rất mệt. Nếu không ngại có thể nằm cùng với tôi, chị yên tâm, hiện tại tôi không có năng lực làm gì chị..."

Tùng Vũ không nói gì nhảy một chân lên giường, mắt thấy lỗ tai cậu đỏ bừng cô không khỏi bật cười. Cô muốn ôm cậu nhưng lại sợ kích thích đến trái tim yếu ớt của cậu nên cuối cùng vẫn nhịn xuống, từ trong túi lấy ra một hộp trang sức nhỏ, tay cầm phần đế, hướng cái nắp về phía Nam Liệt: "Mở ra xem đi."

Cậu mở nắp hộp trang sức, bên trong hộp là một cái vòng cổ.

"Đây là..." Cậu nhìn Tùng Vũ, trong mắt vừa kinh ngạc vừa vui sướng.

"Tôi tháo mặt dây ra thêm vào vòng cổ, cậu đeo sẽ tiện hơn một chút." Cô dịu dàng mỉm cười.

Mặt dây được hai người mua ở nước J vào ngày hẹn hò đầu tiên sau khi xác định quan hệ yêu đương. Nó vốn dĩ là một cặp lắc tay dành cho tình nhân, mặt dây là một con búp bê matryoshka có kích thước bằng hạt đậu phộng, vòng của nam và nữ lần lượt là búp bê bé trai và bé gái mặc quần áo màu xanh và đỏ. Cơ thể được làm bằng vàng K, phần màu được làm bằng men, thiết kế vô cùng tinh xảo. Điều tuyệt vời nhất là cơ thể bé nhỏ của con búp bê có thể mở ra giống như búp bê matryoshka của Nga, bên trong còn có một con búp bê nhỏ hơn, mà mở tiếp con búp bê đó ra lần nữa sẽ có một "trái tim" nhỏ bằng vàng ở bên trong.

Ban đầu Tùng Vũ muốn mua nhẫn đôi để kỷ niệm ngày hai người xác lập quan hệ, nhưng lại sợ việc chọn nhẫn sẽ gây ra gánh nặng tâm lý quá lớn với Nam Liệt nên mới chọn vòng tay. Chỉ là thời điểm thử vòng cũng có chút xấu hổ. Cô bị thương ở tay trái nên đeo vào tay phải cũng không có vấn đề gì, nhưng hai tay của Nam Liệt đều xấu như chân gà, cổ tay cong vào trong gần như chín mươi độ, lúc duỗi tay ra để nhân viên cửa hàng giúp cậu đeo thử, bằng mắt thường cũng có thể thấy được nhân viên do dự rất lâu.

"Rất phù hợp."

Lúc Tùng Vũ nghe thấy lời khen ngợi của nhân viên cửa hàng liền cảm thấy dở khóc dở cười. Để bán được hàng đúng là chuyện quái gì cũng nói được.


Có lẽ để dễ bán hàng hơn nhân viên cửa hàng còn chủ động đề cập đến "dịch vụ giá trị gia tăng", có thể khắc tên viết tắt của khách hàng vào "trái tim" bên trong.

Nam Liệt nói: "Tôi đeo không đẹp, nhưng nếu chị thích thì mua một cái đeo đi."

Lúc ấy Tùng Vũ không khuyên cậu, trong lòng cô đã có tính toán nên vẫn mua đôi vòng tay đó. Nam Liệt cũng không hỏi nhiều, chỉ là biểu tình có vẻ ảm đạm.

Tùng Vũ đã đặt dịch vụ khắc nhưng Nam Liệt phải về nước nên không kịp lấy vòng tay. Ngày Tùng Vũ lấy vòng tay đã khắc tên xong lại thuận tiện mua thêm hai sợi dây chuyền, thay mặt dây từ chiếc vòng tay lên vòng cổ, tuy hơi nhỏ nhưng cô nghĩ đó không phải là vấn đề, cô có thể tưởng tượng ra biểu tình của Nam Liệt khi nhận được chiếc vòng này nhất định sẽ rất vui.

"Xin lỗi, tay của tôi quá xấu, không xứng đeo bất kỳ đồ trang sức gì." Nam Liệt nói, "Nhưng tôi rất thích vòng cổ, tôi sẽ đeo nó hàng ngày. Cảm ơn chị, Tùng Vũ, chị chu đáo thật đấy."

"Không phải vì tay cậu không đẹp mà tôi cảm thấy đeo đồ trên tay không tiện nên mới đổi. Tôi cũng đổi cái của mình vì tôi cũng không quen đeo vòng tay." Cô kéo cổ áo xuống một chút cho cậu xem để chứng minh lời mình nói và trấn an cậu.

"Tôi mở búp bê ra cho cậu xem nhé?" Tùng Vũ còn chuẩn bị một bất ngờ cho cậu.

Cô biết mặt dây quá nhỏ, tuy là có thể mở ra nhưng đối với tay của Nam Liệt mà nói có chút khó khăn, còn cô mặc dù bị thương ở khuỷu tay nhưng ngón tay vẫn có thể dùng sức, tay trái cầm mặt dây, tay phải mở ra.

Con búp bê màu xanh mở ra là con búp bê màu đỏ.

"Chị đổi búp bê nhỏ bên trong à?" Vành mắt Nam Liệt phiếm hồng, đôi mắt ẩm ướt giống như một con chó nhỏ ngoan ngoãn biết ơn sau khi được con người đối xử tốt.

"Trong cậu có tôi, trong tôi có cậu." Tùng Vũ nói, "Vĩnh viễn không chia lìa."

"Chỉ có đồ ngốc mới tin vào cái truyền thuyết này..."

"Vậy cậu trả cho tôi."


"Tôi muốn làm kẻ ngốc." Nam Liệt kiên định nhìn cô nói, "Bởi vì rất hạnh phúc."

"Tôi còn khắc tên viết tắt của chúng ta lên trái tim ở bên trong cùng..."

"Tùng Vũ..."

Cô bất ngờ được ôm chặt bởi vòng tay của cậu, lập tức quên mất chuyện đang nói, một lúc lâu sau cô mở dây chuyển ra đeo lên cổ cậu.

"A Liệt, không cần làm chuyện ngốc nghếch, đừng mạo hiểm phẫu thuật nắn thẳng vì lý do buồn cười đó." Cô nhớ tới "việc chính" của lần về nước này là muốn khuyên cậu từ bỏ ý định phẫu thuật nắn thẳng tay.

"Nếu tay của tôi khôi phục tốt hơn một chút tôi có thể chống gậy đi lại, với lại... trông cũng bình thường hơn..."

Tùng Vũ đoán được cậu đột nhiên hạ quyết tâm làm phẫu thuật là bởi vì đã xác lập quan hệ với mình. Cậu xấu hổ, chỉ muốn cố gắng làm mức độ tàn tật của mình nhẹ đi một chút. Là lừa mình dối người cũng được, tự tôn hiếu thắng cũng thế, Tùng Vũ đều không có ý định bình luận, cô chỉ chắc chắn một điều việc này có thể khiến cậu mất mạng! Cô nhất định phải ngăn cản cậu "phát điên."

"Vậy cũng chỉ là nhìn qua có vẻ bình thường thôi, cậu cho rằng cậu ngồi xe lăn hay chống nạng có gì khác biệt sao?"

"Đúng..." Cậu nghẹn ngào, "Tàn phế chính là tàn phế..."

"Đồ khốn! Ý tôi là nếu bởi vậy mà cậu chết trên bàn phẫu thuật, đó sẽ là sự khác biệt giữa người sống và người chết. Đối với tôi chỉ điều đó mới có ý nghĩa!" Tùng Vũ lớn tiếng nói, chảy nước mắt hôn lên vị trí trái tim hắn, "Phải sống, A Liệt! Cậu cần phải sống, tôi mặc kệ cậu sống có bao nhiêu vất vả cũng xin cậu hãy sống sót! Tôi không muốn cậu mạo hiểm chỉ để mình trông có vẻ bình thường hơn! Tôi không quan tâm cậu có bình thường hay không! Tôi chỉ thích tiểu tàn phế của tôi thôi! Cậu không cần trở nên bình thường đã rất tốt rồi, cậu xem, cậu còn có thể vẽ tranh, còn có thể ôm tôi, còn có thể..." Cô nỗ lực nghĩ xem cậu có thể tự làm được những gì, suy nghĩ vô cùng nghiêm túc.

"Được, tôi không làm phẫu thuật nữa." Cậu hôn lên đỉnh đầu cô, ngay sau đó nhẹ nhàng áp cằm mình vào trán cô, "Tùng Vũ, xin lỗi vì tôi đã rung động."

Trong lòng Tùng Vũ có chút bối rối: "Muốn nói xin lỗi... cũng là tôi... tôi xuống tay trước..."

Cô nghĩ, những gì mình nói cũng xem như là thật đi.

Bình Luận (0)
Comment