Tội Này, Tôi Không Nhận

Chương 154

Người dị năng Gió cấp A đến từ Australia này, rất có ánh mắt.

Nơi cơ mật không thể đi vào, thì chạy đến chỗ náo nhiệt, cũng trùng hợp, đúng lúc gặp được mấy tên động kinh muốn cướp súng. Rem đang lo không có chuyện để xem, kết quả, phát triển của câu chuyện đúng là khiến anh ta vui vẻ.

Trương Diệu Kim đến, mấy người kia quá xui.

Trong mắt thiếu tá Trương có sự nôn nóng, khi nhìn về phía người phụ nữ trẻ kia lộ ra vẻ thân thiết và tức giận. Hình như có gì đó!

Rem lập tức đi đến, anh ta thực ra cũng không có ý xấu gì, chỉ muốn vớt mấy tin tức giá trị, cộng thêm gây vài rắc rối cho người dị năng Trung Quốc.

Rem xác định tin tức mình biệt được ở chỗ kẻ xuyên sách, vợ Hồng Long thiếu tá Trương là một người dị năng Không Gian, cô gái phương Đông trước mắt rõ ràng là người thường. Đây là có tình huống khác?

“Bên ngoài rất nguy hiểm, anh hẳn nên đưa bạn gái đến nơi an toàn.” Rem tiếc rằng mình không nói tiếng Trung, không thể như quý ông quan tâm vị tiểu thư này một chút, giúp cô ấy oán thầm bạn trai không hiểu chuyện.

Trương Diệu Kim muốn tóm cổ áo người này kéo sang một bên.

Việc này không cần hắn làm, một người chen ra từ trong đám người, nắm cổ áo sơmi bẩn thỉu của Rem, tức giận quát: “Cách xa con gái của tôi ra!”

Rem chớp mắt.

Nghe hiểu được, thật là quá tuyệt vời, xem ra đây là bố của cô gái này.

“À, tôi rất xin lỗi, tôi cho rằng vị tiểu thư này bị dọa sợ, tôi chỉ muốn an ủi cô ấy…”

Lương Quân trực tiếp đấm mặt Rem.

Ông đã hơn năm mươi, ra tay không được linh hoạt, nhưng thì sao chứ, con trai còn ở trước mặt, chẳng lẽ có thể nhìn ông chịu thiệt sao?

Rem bị đánh choáng, suýt không giữ nổi hình tượng, muốn đẩy người ra. Kết quả, vừa nâng tay lên, cẳng chân đã trúng một đạp. Cô Trương sau khi lấy lại tinh thần, không hề do dự đá người nước ngoài kỳ lạ đến tìm rắc rối này.

Sức cô không lớn, Rem không thấy đau lắm, nhưng trên mặt lại nóng rát, cảm giác mất mặt này khiến anh ta thẹn quá hóa giận.

“Thiếu tá Trương, người Trung Quốc đều đối xử với người giúp mình như vậy sao?”

“Chúng tôi đối xử như vậy với kẻ không có chuyện gì lại thích gây chuyện.” Một giọng nói nhã nhặn vang lên.

Câu Rem nói rất dễ hiểu, Lý Phỉ vẫn có thể ứng phó.

Cô Trương che miệng lại muốn cười, cúi đầu phát hiện váy mình đã rách đến đùi, nâng lên một chút cũng không được, vội cầm áo khoác Trương Diệu Kim cởi ra cho cô quấn lên.

Rem thẹn quá hóa giận trừng mấy người đến “quấy rối” này.

Đấm hắn một cú là bố cô gái, người vẻ mặt kinh hoảng lại lo lắng đầy mặt bên cạnh là mẹ cô, thế kẻ mặc đồ ngụy trang, trông còn ưu tú hơn thiếu tá Trương là ai? Anh trai cô?

Giản Hoa lại bị bỏ qua, im lặng đứng cách đó không xa phía sau Lý Phỉ.

Lúc đầu Giản Hoa phát hiện Rem là người dị năng cấp A, cho rằng Rem là một bọn với đám người cướp súng, còn nhìn chằm chằm anh ta. Kết quả, người này chỉ là chạy tới hiến ân cần với người bị hại? Giản Hoa đã được nhiều phim truyền hình máu chó tôi luyện, lập tức liên tưởng đến chuyện Rem mượn cơ hội này làm quen với cô gái kia. Chờ khi nghe Lý Phỉ nói cô ấy là con gái vợ Lương Quân, em gái thiếu tá Trương, cậu càng vững tin với suy đoán này.

Lý Phỉ không phản đối, dù anh cảm thấy đây là trùng hợp.

Cho dù là âm mưu, đối phương cũng chưa chắc là hướng tới thiếu tá Trương, suy cho cùng thân phận con gái của Tổng giám đốc Giải trí Tinh Thiên này, nghe thế nào cũng thích  hợp đi tìm Lý Phỉ hơn.

Rem quay đầu, vẻ mặt tức giận của anh ta bị Lý Phỉ thu hết vào đáy mắt, đồng thời trong lòng cũng mỉm cười: Được, cũng không phải đến vì mình, tên ngốc này từ cái nhìn đầu tiên cũng không thể nhận ra mình.

Giống như người Trung Quốc phân biệt được mặt mũi người nước ngoài, bệnh mù mặt của người phương Tây khi phân biệt người châu Á rất đau đớn. Đối mặt với người khuôn mặt không đậm nét, không có cảm giác lập thể, rất có thể vừa đổi tạo hình là đã không nhận ra.

Nếu không, sao lại không thấy vẻ ngoài thiếu tá Trương và em gái hắn có vài chỗ giống nhau?

“Thiếu tá Trương, tôi phải về nước. Mời các anh nhanh chóng sắp xếp!” Rem vừa nói, vừa hung tợn nhìn chằm chằm Lý Phỉ.

“Đừng rắc rối như vậy, Hồng Long đã nhận được thư mời từ nước Mỹ, đại hội người dị năng toàn cầu sẽ sớm tổ chức… Ở vùng biển quốc tế Thái Bình Dương.”

Rem theo bản năng nở nụ cười châm chọc, anh ta sửng sốt nói: “Thật sao? Thật đáng tiếc, tôi nghe nói hai người dị năng cấp S ở Trung Quốc mất tích, các anh liên hệ được chưa?”

Rem nghĩ, Quỷ Lửa của tổ chức Hắc Uyên dã tâm bừng bừng, Lý Phỉ nếu nhờ thế giới Nhện khổng lồ mà thoát khỏi giám sát của Hồng Long, làm sao có thể chạy về? Trên thế giới có nhiều địa phương thích hợp phát triển sức mạnh lắm, như một vài nước nhỏ chiến loạn ở Trung Đông, châu Phi, hay như châu Nam Mĩ.

Trung Quốc có nhiều người dị năng thì ích lợi gì, một con nhện khổng lồ, đã làm người biến mất, chỉ còn lại một mình Trương Diệu Kim chống đỡ đại cục. Dị năng của Trương Diệu Kim ở thế giới thực thì dùng được, nhưng đến Thế giới Bị Từ Bỏ, không cần súng không cần vũ khí nóng. Xả nước phóng lửa gì đó, vị thiếu tá Trương này đều không có cách. Dị năng của Trương Diệu Kim nói dễ nghe là khống chế kim loại, thực ra chỉ giới hạn trong việc quấy nhiễu thiết bị được chế tạo tinh vi từ kim loại, không thể nặn một đống kim loại thành một chiếc xe tăng.

Chưa nói hắn không có năng lực này, cho dù có, thiếu tá Trương cũng không thể tạo xe tăng. Hắn nghĩ là có thể thành hình, thì còn cần công xưởng chế tạo làm gì nữa? Người có thể có độ chính xác cao như khuôn đúc sao?

Người dị năng lại lợi hại đến mấy cũng là người, không thay thế được sản phẩm công nghệ cao.

Kẻ Cắn Nuốt vì sao lại mạnh, chẳng phải vì chính cậu có thể “bao vây” sao?

Rem sung sướng khi người gặp họa, nhìn Trương Diệu Kim, mặt thiếu tá Trương không đổi sắc, trong lòng lại muốn cười.

“Anh khỏi tốn sức nghĩ, nước tôi đã sớm có sắp xếp với chuyện này.”

Người Trung Quốc thích lẳng lặng phát tài, nhưng Rem lại nghĩ là người khác chột dạ, càng muốn đi đạp mấy cú, khi anh ta muốn châm chọc vài câu, bỗng cảm thấy mặt giày nặng nặng.

Tơ trắng bò đến, mọi người nói chuyện, nấm đương nhiên đang đánh giá lương thực dự trữ mới.

Rem khiếp sợ, nhảy qua mạnh, kéo đứt mấy sợi tơ yếu ớt, như thần kinh nhìn quanh bốn phía.

“Xin lỗi, không để ý là nó bò đến chỗ anh.” Lý Phỉ xòe tay, đám tơ trên vai anh cũng nâng lên “đánh giá” Rem.

Mắt Rem trừng to như là thấy ma.

Anh ta nhìn kỹ, rốt cuộc phát hiện người phương Đông này nhìn quen mắt chỗ nào.

“Quỷ Lửa, anh…”

Nếu không phải từng học qua, thì Lý Phỉ ngay cả Quỷ Lửa bằng tiếng Anh là gì cũng không nghe hiểu, suy cho cùng đây không phải từ thường dùng.

Anh hạ ngón tay xuống, vài sợi tơ bị Rem vùng thoát mà đứt, tạm dừng, rồi toàn bộ nhảy về phía Lý Phỉ. Nấm đương nhiên không bị Lý Phỉ khống chế, chúng chỉ chọn thứ ngon hơn thôi.

Trong mắt Rem, Quỷ Lửa đã nắm giữ một phần nấm, mong hai người dị năng cấp S Trung Quốc xuất hiện rạn nứt là không có khả năng. Trong lòng Rem mắng to, anh ta đã sớm nghe nói tổ chức Thánh Môn đến Trung Quốc gây chuyện, cản trở Quỷ Lửa thức tỉnh, ám sát Quỷ Lửa, cuối cùng có cái gì hoàn thành đâu?

Rem còn đang ảo não, một loại cảm giác nguy hiểm đã ùa lên trong lòng.

Cực nóng, giống như đứng cạnh lò lửa – Không, là đứng cạnh miệng núi lửa.

Rem lui một bước, cảnh giác lại sợ hãi nhìn Lý Phỉ, “trường” hoàn toàn bao trùm, khiến trường dị năng của anh ta bị rút nhỏ hơn nửa, bản năng cơ thể thúc giục anh ta mau chạy trốn.

Đây chính là chênh lệch giữa cấp S và cấp A?

Rem lại lui một bước, không nói gì, vội vàng cùng người của Hồng Long rời khỏi, chạy đi.

Trương Diệu Kim:…

Cảm thấy thoải mái vô cùng, giống như quân hạm nước Mỹ chạy đến cửa nhà, lại xám xịt bị tiêu diệt vậy.

Giản Hoa toàn bộ quá trình đều làm bối cảnh, cậu phát hiện việc dọa người này, Lý Phỉ làm giống hơn, ảnh đế khi cần kỹ thuật diễn xuất bao giờ cũng là vạn năng.

Lương Quân thích tám chuyện, ánh mắt như đang suy nghĩ, đã từ trong đối thoại này, hiểu được gì đó. Trái lại, cô Trương vẫn mù mờ, có nghe mà không hiểu.

“Trong nhà thế nào?” Thiếu tá Trương xoay người an ủi mẹ.

Phu nhân Lương Quân bị chuyện con gái bị bắt cóc dọa sợ không nhẹ, vội vàng đưa con gái về nhà.

“Rối loạn còn duy trì bao lâu? Nơi nào mới an toàn?”

“… Không lâu nữa.” Vẻ mặt thiếu tá Trương phức tạp.

Vẻ mặt Lý Phỉ không thay đổi, nghĩ tới “hội nghị người dị năng toàn cầu” Trương Diệu Kim nhắc đến, ở trên biển? Nếu xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ có thể để nấm tạo thành thuyền chạy về đất liền sao?

“Mặt này có suy xét khác.” Trương Diệu Kim giải thích một câu.

Đa số người dị năng cấp cao tụ tập, rất dễ dàng tiến vào Thế giới Bị Từ Bỏ, quái vật chen chúc tới. Dù họp ở đâu cũng là sự tàn phá khổng lồ đối với thành phố đó, quốc gia nào cũng không chịu.

Người dị năng Nước cấp S chết, trên biển liền biến thành một lựa chọn tốt.

“Trừ vùng biển quốc tế, cũng chỉ còn sa mạc là có thể chọn.”

“Sa mạc không tệ.” Lý Phỉ gật đầu.

Thiếu tá Trương sửng sốt, nhỏ giọng nhắc nhở: “Nước ta không có người dị năng Đất cấp A, cũng không có người dị năng Gió cấp A.”

Ở trong sa mạc, hai loại thuộc tính này tiện nhất.

Lý Phỉ lại hỏi: “Thì sao?”

“…”

Gió đến nấm chắn, nấm là tài liệu kiến trúc không sợ địa hình thay đổi, cùng mọc cùng biến hình.

“Có người dị năng Nước và người dị năng Không Gian là đủ rồi.” Lý Phỉ bình tĩnh nói, nấm cái gì cũng tốt, nhưng không thể ăn.

Nhìn thiếu tá Trương bị nói đến im lặng, Giản Hoa âm thầm dùng đám tơ chọc Lý Phỉ. Anh hiểu ý, hỏi thăm Lương Quân vài câu về tình hình trong nhà, sau khi biết được tất cả đều bình an, anh liền cùng Giản Hoa rời đi.

“Vì sao lại là sa mạc?”

Sau khi ra khỏi đám người, Giản Hoa không thể hiểu được nên hỏi.

“Phía trên có động rỗng.” Lý Phỉ đè tay Giản Hoa lại, vẻ mặt phức tạp, “Nếu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, chúng ta còn có một con đường lui.”

“Tôi phải xem tận mắt, mới biết được tình trạng khép lại của động rỗng nơi đó.”

Nếu như bị ép vào động rỗng, cuối cùng lại không ra được, vấn đề sẽ rất nghiêm trọng.

“Chuyện này em không cần lo… Động rỗng trên quốc lộ Cam Châu, em quên rồi sao?”

Giản Hoa nghe thấy thì sửng sốt, sau đó thì phản ứng lại. Đó là động rỗng đầu tiên xuất hiện, chỉ cần xác định động rỗng đó còn tồn tại, như vậy thì cho dù tương lai gặp phải máy dẫn hướng năng lượng, bị trục xuất ra khỏi thế giới này, cũng có một đường cố định để nấm tìm trở về.

“Tôi hiểu, chúng ta phải nghĩ cách đi vào trong đó xem.”

“Một cổ đông của Giải trí Tinh Thiên, có máy bay tư nhân, chỉ cần chúng ta nói với Hồng Long về vấn đề đường hàng hải, là có thể không cần đến máy bay vận chuyển, tự mình đi Cam Châu.”

Để Hồng Long sắp xếp một phi công, lại mang theo “bùa hộ mệnh” Corgi, việc này không khó.

Giản Hoa lập tức đồng ý, vì thế đến ngày lên máy bay cậu mới biết được, cái máy bay bị “trưng dụng” này, là của bố cậu Đổng kia. Cặp bố con này, khi Thế giới Bị Từ Bỏ xuất hiện, đi nước Pháp xem tuần lễ thời trang cộng thêm nghỉ phép ở bãi biển. Hiện giờ sống chết không rõ, vốn Lý Phỉ có kế hoạch muốn đào hố vị cổ đông này, giờ cũng không dùng được.
Bình Luận (0)
Comment