Tội Này, Tôi Không Nhận

Chương 85

Con phố quán cà phê tọa lạc rất vắng vẻ, khi khói thuốc súng tan đi, dòng nước tanh hôi từ cống thoát nước cuồn cuộn chảy ra. Những người chạy tới khi nghe được tiếng động, lấy tay bịt mũi, hoàng sợ hỏi có phải rò rỉ khí thiên nhiên gây nổ hay không.

Mười phút sau, xe cảnh sát và xe duy tu công trình của thành phố hú còi đến, cẩn thận xem xét, điều tra, loại trừ tình huống nguy hiểm.

Nắp cống bị hất bay sang một bên, máu trộn lẫn trong nước bùn không thể nhìn ra được. Một vài mảnh áo rách khiến cảnh sát nghi ngờ, muốn kiểm tra lại cảm thấy bên trong cống nước ngầm có lực cản kỳ lạ.

Khi tổ viên Hồng Long chạy đến, tìm được một khẩu súng lục bọc trong miếng vải đen và một cái máy tính xách tay trên quầy của quán cà phê. Họ đeo kính thăm dò năng lượng, nhìn thấy đám tơ đầy đất, và động nấm dưới cống nước ngầm.

Khi họ cố đi vào cống thoát nước, thì phát hiện xác kẻ đánh bom cảm tử.

Dựa vào dấu vết lưu lại ở hiện trường, Hồng Long rất nhanh được ra khi nổ ít nhất có mười tầng trên đây nấm gắt gao bao lấy kẻ tấn công, nấm cầu “Nhảy vào” Giếng kiểm tra ống nước ngầm kết luận.

Uy lực của phần thuốc nổ này, để cho kẻ tấn công tự mình “hưởng thụ” hết.

Tổ viên Hồng Long giẫm lên nước bùn, xem xét tình hình, nhìn quanh bốn phía, sắc mặt bỗng thay đổi: “Thông báo cho thiếu tá Trương, tình hình không ổn.”

Không phải chỗ nào ở Hoài thành cũng có nấm, nhưng dưới cống thoát nước của thành phố thì nhiều vô cùng. Dùng loại kính đặc biệt để nhìn thì sẽ thấy nấm mọc tràn lan không có điểm dùng, toàn thân nấm lấp lóe ánh sáng, từng đám lúc nhúc.

Đám tơ là sản phẩm của dị năng, một loại kết tinh năng lượng đặc biệt. Khi đặc tính “cắn nuốt” không bị kích hoạt, dù là máu hay nước bùn cũng chỉ phù ngoài đám tơ, không dính vào nó chút nào.

Máy thăm dò nhiệt năng nhắc nhở có chuyện xảy ra cách đó không xa.

Tổ viên Hồng Long bật đèn pin, đi dọc theo ống dẫn hơn hai mươi mét, phát hiện hai kẻ bị đám tơ kéo vào ống nước ngầm. Chúng ra sức giãy dụa, nhưng toàn thân chỉ có mũi và đôi mắt lộ ra ngoài, trông không khác gì xác ướp.

Mùi tanh hôi trong cống thoát nước hun hai người đến chết đi sống lại.

“Có người sống!” Tổ viên Hồng Long đeo khẩu trang cực kỳ kích động.

Lần này có nhét độc trong răng cũng vô ích!

Không có bằng chứng, nhưng có thêm hai sát thủ còn sống của tổ chức Thánh Môn, đại tá Lô có thể thong thả thương lượng tổ chức tình báo nước Mỹ. Vì tên Jack Hồng Long đang nắm giữ trong tay, nghiêm khắc nói lên thì gã cũng không vi phạm pháp luật Trung Quốc, cưỡng ép bắt giam gã là không phù hợp trình tự, dùng để đàm phán thì hiển nhiên là không chiếm ưu thế.

Tổ viên Hồng Long tìm túi vải bạt, nhét “xác ướp quấn tơ” vào, chờ sau khi ngã tư đường này phong tỏa hoàn toàn, thì trói người ném vào xe quân đội, chạy thẳng đến quân khu Hải thành.

Ban đêm, tấm ảnh chụp hai kẻ bị nấm bắt trói, được đưa cho giám đốc công ty vệ sinh để nhận dạng,  xác nhận được đó chính là kẻ lúc trước lẻn vào Giải trí Tinh Thiên, giả vờ quay lén, thật ra là động tay động chân với đèn treo.

“Theo như lời khai của giám đốc công ty vệ sinh, ông ta tiếp xúc với ba kẻ tình nghi. Ngoài hai người hôm đó lau dọn đèn treo, còn có một tên giả làm phóng viên, cũng chính là người cho ông ta mười vạn làm tiền đặt cọc.”

Thiếu tá Trương trầm mặt, lật xem bản ghi chép thẩm vấn.

Hai người bị nấm trói chặt, không có ghi chép nhập cảnh, có thể là đi lậu vào.

Mặt mày đùng là kiểu châu Á, nhưng da hơi đen, dáng người thấp bé, xấp xỉ người Đông Nam Á.

“Hiện tại nghi ngờ người chết là…”

“Không thể nào!” Trương Diệu Kim cắt đứt lời nói của cấp dưới.

Nếu người chết là phóng viên giả, thì số người vừa đúng, nhưng cái xác đã bị nổ, không thể nhận dạng được, chỉ có thể so sánh DNA đã ghi lại trong hệ thống.

“Tổ chức Thánh Môn thần bí như thế, chấp hành hành động lớn như vậy, thì ở Trung Quốc chắc chắn phải có một thủ lĩnh. Những sát thủ của tổ chức Thánh Môn được phát hiện gần đây, bại lộ là phải chết. Như thế sao có thể là người chỉ huy?”

Cho dù là phần tử cuồng tôn giáo trở thành tổ chức khủng bố, thủ lĩnh cũng rất yêu mạng mình, sẽ không động một tý là muốn chết.

“Thiếu tá nghi ngờ phóng viên kia?”

Trương Diệu Kim nhíu mày, hỏi: “Có kết quả phân tích xét nghiệm thuốc độc trong miệng họ chưa?”

“Là một loại chất độc thần kinh, chắc là lấy ra từ động vật. Nghi ngờ bước đầu là độc rắn.”

“Khẩu cung của giám đốc công ty vệ sinh, nói phóng viên có bề ngoài như thế nào?”

“Cao tầm một mét bảy, trông giống người khoảng ba mươi tuổi, vẻ ngoài bình thường, không có đặc điểm rõ ràng, nhưng chắc chắn là người Trung Quốc, đạo cụ và trang phục cũng rất giống phóng viên. Về thẻ phóng viên, vì làm như vậy là trái với pháp luật, nên người kia từ chối cung cấp. Giảm đốc công ty vệ sinh cũng không nghi ngờ.”

Trương Diệu Kim hạ lệnh: “Ngay lập tức phái người tra xét các phóng viên báo chí, các cơ quan báo chí ở Hải thành!”

“Thiếu tá, phạm vi điều tra của chúng ta là gì? Chỉ có tuổi tác và giới tính?”

“Tuổi tác không chính xác lắm, nhóm người hằng ngày tiếp xúc với giới giải trí như thế này, có thể dễ dàng hóa trang cho mình trẻ ra mấy tuổi hoặc lơn hơn mấy tuổi! Phạm vi điều tra là phóng viên đêm giao thừa ở trong hội trường Giải trí Tinh Thiên, vài ngày gần đây nhận nhiệm vụ đi thành phố biên cảnh phỏng vấn. Điều tra không được thì lại mở rộng phạm vi đến phóng viên trước khi xảy ra chuyện canh trước cửa công ty Giải trí Tinh Thiên chụp ảnh.”

“Vâng!”

Một tổ viên Hồng Long vội vàng rời đi, mệnh lệnh mới được truyền đạt xuống dước, hai mươi phút sau lại có người đến đây báo cáo.

“Người của Giải trí Tinh Thiên cung cấp một manh mối quan trọng. Ngày đó trong hội trường có một phóng viên sau khi đèn tắt, không để ý quy định mà chụp ảnh, ống kính nhắm đúng ngay vị trí của Lý Phỉ. Có hiềm nghi là giúp tay súng bắn tỉa xác định mục tiêu. Mời ngài ra chỉ thị bắt hay không bắt!”

“Người còn ở Hải thành?”

“Vâng!”

“Không vội, giám thị trước đã! Một người chỉ huy hành động, không ngu như vậy, chủ động làm hành động đáng ngờ! Điều tra đồng nghiệp của phóng viên này, hoặc là…”

“Báo cáo thiếu tá, điều tra phát hiện ra một kẻ có hiềm nghi rất lớn! Một phóng viên của tòa soạn này mấy tháng trước nhận nhiệm vụ đi Tây Bắc Cam Châu phỏng vấn trường học dạy ca múa dân tộc, nhưng ngày hôm qua anh ta đột nhiên xuất phát sớm!”

Di chuyển vào lễ nghỉ Nguyên Đán đông đúc chen chúc, hiện giờ mà muốn đi ra ngoài,  thật sự rất khó hiểu.

“Đến Cam Châu rồi lại đi lên phương Bắc, chính là Tân Cương…” Trương Diệu Kim thay đổi sắc mặt,“Ngay lập tức thông báo cho phân bộ bên Hồng Long, sắp xếp người ở nhà ga, bến xe và cả cửa khẩu cao tốc thu phí. Nhất định phải chặn được người!”

***

Tuyết rơi lớn hơn, gió rét lạnh buốt thấu xương.

Vì sợ lốp xe trượt, nên Giản Hoa lái xe rất chậm, vẻ mặt cậu cũng không dễ nhìn.

“Khi cậu lấy máy tính xách tay, máy tính chưa thoát đăng nhập nên tôi xem được lịch sử lướt web. Mấy kẻ này khá là cẩn thận, trừ này dấu vết hôm nay, mọi thứ khác đã bị dọn sạch.”

Giản Hoa im lặng lắng nghe, vì tiếng Anh của cậu không tốt lắm, nên mấy trang web kia cậu xem cũng không hiểu.

Lý Phỉ viết mấy tin tức giao cho Cảnh Điền đưa đi. Giản Hoa từ khi lên xe, vẫn đợi Lý Phỉ giải thích, nhưng đến tận giao lộ thứ ba, Lý Phỉ mới mở mồm.

“Không có người theo dõi.” Lý Phỉ vẫn luôn đảm bảo điều này.

“Nhà cao tầng mọc lớp lớp trong thành phố, có người đứng trên nhà cao tầng phía xa dùng kính viễn vọng giám thị nơi này, thì anh cũng không nhìn thấy được.” Giản Hoa lạnh lùng nói.

Lý Phỉ mỉm cười: “Điểu ấy cậu không phải lo, tôi có thể cảm nhận được, có người nào đang nhìn tôi hay không.”

Giản Hoa lúc nào cũng nhìn Lý Phỉ qua kính chiếu hậu: “…”

Khi Lý Phỉ lên xe định ngồi chỗ phó lái, Giản Hoa trực tiếp khóa cửa xe lại, có lý do đàng hoàng là cửa thủy tinh phía trước trong suốt, không đủ an toàn.

Lý Phỉ không định chọc giận Giản Hoa, anh thấy cũng tốt nên làm theo, chỉ thở dài: “Nhưng trong tình huống bình thường, năng lực này không có tác dụng báo động trước nào, vì người nhìn tôi nhiều lắm.”

“…”

Tuy đây là sự thật, nhưng khi nghe được lại khiến người ta thấy ngứa răng.

“Không cần mặc áo lót giữ ấm và áo lông dê nữa, mặc nhiều thêm mấy tầng quần áo, nếu không ngăn được đạn, thì quần áo dày cũng chẳng có tác dụng gì.” Giản Hoa nói mà vẻ mặt không hề thay đổi. Cậu không tin mặc thành một quả cầu, mà còn có người nhận ra Lý Phỉ.

Mùa đông chính là mùa tốt để ngụy trang đi ra ngoài.

Vì bố trí bẫy chờ sát thủ tổ chức Thánh Môn mắc câu, họ mới đến quán cà phê này.

Tuy việc tiệm này do Lý Phỉ bỏ vốn cũng không công khai trong giới nghệ sĩ, nhưng trước giờ Lý Phỉ cũng không định giấu diếm chuyện này, nên một năm trước có người chụp được ảnh Lý Phỉ đến trước cửa quán cà phê.

Đối phương nếu đã mai phục từ lâu, Hoài thành lại ngay gần Hải thành, ở đây ôm cây đợi thỏ rất thích hợp.

Qua trận nháo loạn này, quán cà phê sẽ đóng cửa ngừng kinh doanh, mà kẻ ám sát cũng không cho rằng Lý Phỉ sẽ trở lại nơi này nữa.

“Suy cho cùng thì việc trang trí tiệm này cũng khiến tôi phí rất nhiều tâm huyết, phải hủy đi thì thật đáng tiếc!” Lý Phỉ lẩm bẩm.

“Chờ đến khi bùng nổ chiến tranh người dị năng các quốc gia, đóng cửa cũng không ngăn được hủy hoại. Anh cứ cầu cho nó có đủ vận may là được!”

Lý Phỉ nghe ra trong giọng nói của Giản Hoa có vẻ không vui, nghĩ lý do một lúc rồi anh lại lập tức dẫn đề tài về việc chính: “Trong cái máy tính kia không có nhiều tin tức lắm, có một địa chỉ hòm thư ở trong nước, và một tài khoản nước ngoài. Tài khoản đăng kí trên một diễn đàn ở nước ngoài, nhìn qua thì không có bất kỳ quan hệ với tổ chức Thánh Môn. Nội dung diễn đàn là các trận đấu bóng bầu dục, và tình hình thời tiết các bang ở nước Mỹ.”

“Cho nên?”

“Có lẽ là ngụy trang, bên trong có giấu mật mã. Nhưng khi không có bản mật mã để đối chiếu, thì chúng ta giữ cũng vô dụng. Cứ giao cho Hồng Long xử lý đi!” Lý Phỉ thoải mái nói, “Có một vấn đề là tên miền của diễn đàn, laniakea.”

“…”

“Hồng Long không nói cho cậu biết, tên tác giả quyển sách này à?”

Việc phanh gấp đã nói cho Lý Phỉ biết, đáp án là không.

“Đây cũng không phải tin tức đặc biệt quan trọng.” Lý Phỉ nhanh chóng sửa lời.

Giản Hoa nhìn dòng xe cộ di chuyển thong thả phía trước, dứt khoát đánh tay lái, lái ô tô vào bãi đỗ xe ngầm của một siêu thị.

“Báo cho Hồng Long, bảo họ mang chìa khóa dự bị đến lấy xe đi!” Giản Hoa ý bảo Lý Phỉ và mình đi bộ về nhà, “Vì an toàn, chiếc xe mượn của Hồng Long này, nếu đã xuất hiện trước cửa quán cà phê, thì không thể lái về nữa.”

“…” Vừa rồi rõ ràng đã nói, không có người giám thị mà.

Đúng là người cẩn thận nhất!

Lý Phỉ ra khỏi bãi đỗ xe, anh tính thử khoảng cách từ chỗ này đến nhà Giản Hoa còn khoảng năm cây, đi bộ… Ừm, cảm giác đi bộ cùng người trong lòng cũng không tệ.

Nếu không phải là mùa đông phía Nam thì càng tốt hơn.

Gió thổi trên mặt ẩm ướt lạnh lẽo, dù có đeo khăn quàng cổ che kín nửa khuôn mặt, Lý Phỉ vẫn muốn dùng dị năng sưởi ấm.

Còn rắc rối hơn giá lạnh, tất nhiên là tâm trạng của Giản Hoa…

“Laniakea là tên tác giả bộ tiểu thuyết “Kẻ bị vứt bỏ” này. Tôi đã tra qua từ này, ý nghĩa cực kỳ thú vị.”

Giản Hoa đi bên cạnh anh, chờ nghe đoạn tiếp.

Cậu rất dễ bị Lý Phỉ hấp dẫn. Bộ dáng đối phương khi vạch trần bí mật, bàn bạc chuyện tình có thể khiến Giản Hoa quên hết những suy nghĩ vớ vấn, vô thức bị cuốn theo đề tài của Lý Phỉ.

“Trái Đất thuộc Hệ Mặt Trời, Hệ Mặt Trời thuộc hệ Ngân Hà, hệ Ngân Hà thuộc về cái gì?”

“Vũ trụ?”

“Hệ Ngân Hà thuộc siêu thiên hà Laniakea, chỗ chúng ta đứng, phạm vi hoạt động của chúng ta trong cả cuộc đời này, đều sẽ không thể vượt qua không gian tên Laniakea này. Không thú vị sao?”

“Bên cạnh việc là một bộ tiểu thuyết anh hùng kiểu Mỹ, nó được cho là có tý dính dáng đến khoa học viễn tưởng. Tác giả khoa học viễn tưởng dùng bút danh này thì không có gì bất thường.” Giản Hoa không ủng hộ cách Lý Phỉ nói. Đây chỉ là một sự trùng hợp, không cứ nhất thiết phải liên hệ với tình cảnh bản thân rồi cảm thán cho số phận mình.

“Không giận nữa?”

“…”

Giản Hoa quay đầu, đi nhanh hơn.
Bình Luận (0)
Comment