2.
Khi Tạ Dữ phát hiện mình có thể nghe được tiếng lòng của thư ký mới đến, cô ấy vừa bưng đến một ly cà phê cực kỳ không ngon.
Uống một hớp, Tạ Dữ cảm thấy vị giác của mình đã chịu thử thách cực lớn.
Dương như mình không tiếp tục làm việc nữa, mà cơ thể đã ở trong chuồng uống nước vo gạo với mấy chú lợn con.
Nhưng Lâm An An cứ mở to đôi mắt trong veo, vô tội nhìn chằm chằm anh đến ngẩn ngơ.
Vốn anh muốn nổi cáu, nhưng đối diện với đôi mắt kia, không hiểu sao cơn giận lại tan thành mây khói.
Khoát tay đuổi cô ấy đi ra ngoài làm việc.
‘Thật sự khó uống vậy sao? Đồ tư bản khó hầu hạ.’
Tạ Dữ ngẩng đầu, rõ ràng Lâm An An đã đi ra ngoài rồi, nhưng anh vẫn có thể nghe thấy tiếng của cô ấy.
“Chuyện gì thế? – Tôi hỏi một chút.”
Hai giọng nói đè lên nhau, Lâm An An thò đầu vào.
“Tạ tổng, anh có cần pha thêm một tách cà phê nữa không?”
Tạ Dữ nhớ lại mùi vị vừa nãy, một cơn buồn nôn trào lên, vội nói không cần.
Vừa rồi cô ấy đi vào lại không nghe thấy, Tạ Dữ suy nghĩ, xem ra kỹ năng này có hạn chế khoảng cách, chắc chắn khoảng cách xa mới có tác dụng.
Chỉ là điều này có tác dụng gì, còn không bằng để tôi nghe dự án mới quý này của công ty lão Trương bên cạnh.
Một lát sau Tạ Dữ mới biết thư ký Lâm ngoài mặt dịu dàng, khéo léo, trong lòng phóng túng biết bao.
‘Xem xem lịch trình của sếp này, công việc đã hoàn thành, xõa thôi!’
‘Hahahahahaha, xấu hổ vỡi, quả táo này ngon quá.’
‘cp mình đu là thật rồi hơ hơ.’
‘À mình nhớ rồi, lần trước thấy sếp chưa kéo khóa qu@n, mình đã lên douban đăng một bài viết ẩn danh.’
‘Xấu hổ chớt mất* | may mắn được đi chung thang máy với sếp, thấy khóa quần của sếp chưa gài, quần xịp còn có mấy bé vịt vàng…’
*nguyên gốc là hỏa thiêu (tiếng lóng), chuyên mục trên douban có thể nói là xấu hổ đến mức bị hỏa táng.
Tạ Dữ không nhịn được nữa, đẩy cửa ra và đi nhanh đến phía sau Lâm An An, gõ vào máy tính đã nhanh chóng chuyển sang giao diện làm việc của cô và nhắc nhở:
“Thời gian làm việc, không được làm việc khác.”
“Vâng, Tạ tổng.”
Lâm An An mỉm cười đáp lại.
Khi cô ấy cười trông khá ngọt ngào.
Tạ Dữ nghiến răng, nếu không phải bị tôi bắt được, sẽ không ai nghĩ cô suýt đẩy tôi đi hỏa thiêu*.
Sau khi đi khoảng năm mét, Tạ Dữ lại nghe thấy giọng nói trầm thấp của Lâm An An lần nữa:
‘Huhuhu chơi trộm bị tóm rồi.’
‘Đồ sếp chó, ở trong phòng làm việc sao có thể biết mình đang chơi trộm?’
‘Sếp hung dữ quá.’
Ngay khi Tạ Dữ đang hồi tưởng lại liệu mình có quá hung dữ không, anh lại nghe thấy.
‘Đáng ghét, mình muốn miệng anh ta.’
Miệng? Miệng nào? Ý gì đây?
Tạ Dữ không tài nào lĩnh hội được sự tuyệt đẹp của ngôn ngữ mạng, suy nghĩ dần dần lệch lạc.
Không lẽ yêu tôi rồi sao hả nữ nhân.
Trong lòng Tạ Dữ dấy lên sự vui mừng khó tả.
Mình vẫn có sức quyến rũ như thế, nhưng không phải cứ tùy tiện là có thể theo đuổi được.
Lâm An An trông cũng ngoan ngoãn, khéo léo nhưng trong đầu toàn chứa mấy nội dung người lớn.
Tạ Dữ nghĩ như vậy, nghiêng đầu ho khan một tiếng, đè nén khóe miệng hơi nhếch lên.
Nếu là thư ký Lâm, mình có thể cho cô ấy một cơ hội tiếp cận mình trước.
Nhưng không thể để cô ấy tùy tiện muốn miệng!