Minh Khinh Khinh cũng không biết tại sao cô lại có ý nghĩ như vậy, có phải vì gần đây đã đọc quá nhiều kịch bản giả tưởng không?
Cuộc sống này cũng không phải truyện cổ tích, làm gì có nhiều chuyện kì quái xảy ra như vậy.
Cô đặt đĩa bánh xuống và lắc đầu, cố gắng gạt đi những ý tưởng kì quái lóe lên trong đầu.
Trong lúc đó, Tiểu Phó như một chú ong mật chăm chỉ, cả đêm không ngủ, loay hoay bên ngoài một cách bận rộn.
Hắn bận tìm kiếm một sơn động mới để có thể sống yên ổn nơi núi rừng.
Lĩnh vực công nghe cao của con người phát triển rất nhanh, toàn cầu đều được theo dõi bởi hệ thống vệ tinh, hầu như không có chỗ nào là không nằm trong hệ thống giám sát, ngay cả ở dưới những ngọn núi cằn cỗi..
Hơn nữa đối hắn mà nói, không phải sơn động nào cũng đều thích hợp để xây tổ, hàm lượng oxi trong không khí càng cao thì khả năng hồi phục càng kém.
Năng lực không được khôi phục hoàn toàn, nếu muốn liên lạc với hạm đội của phụ vương thì không biết tới năm tháng nào mới làm được.
Hạm đội xảy ra sự cố lần đó đã phá hủy đi một chi bộ đội tinh anh của F. Clafflin, Tiểu Phó vừa mới sinh ra chỉ là một quả trứng, còn chưa kịp phá xác ra nhìn bên ngoài một cái đã bị rơi khỏi vũ trụ bao la. Trời xui đất khiến thế nào hắn lại hạ cánh xuống trái đất.
Cũng may mắn là thời kỳ vỏ trứng của người F. Clafflin khá dài, ở trong vỏ trứng đã có thể phát triển được trí tuệ của mình.
Đến khi phá xác đã sắp thành niên.
Khi thể lực và sức mạnh tinh thần của Tiểu Phó tốt nhất, hắn có thể cảm thấy được mối liên kết giữa mình và Hành tinh Mẹ. Nhưng nếu chỉ dựa vào chút ý thức yếu ớt này thôi thì hắn vẫn không có biện pháp quay về.
Chỉ có thể tạm thời ở lại trái đất, nghỉ ngơi lấy lại sức, chờ đợi năng lực khôi phục.
Bởi vậy, hắn mới muốn tìm nơi khí 335 không quá loãng, nơi hầu như con người sẽ không ra vào và có nhiều hoa quả, chim hoang dã để giúp bản thân hồi phục.
--Nhưng sau khi cố gắng kiếm tìm, hắn kết luận ra không có gì dễ dàng như vậy được cả.
Trái đất quá cằn cỗi, căn bản là không thể tìm thấy được.
Tiểu Phó tìm suốt một đêm đến khi mũ áo choàng bị sương sớm đêm đông làm ướt nhẹp nhưng vẫn không thu hoạch được gì. Hắn uể oải, lông mi dính đầy bọt nước, ngồi xổm ở trên một chiếc cây cao bị che trong đám mây, áo khoác cũ rách bị gió thổi bay phất phới. Trong đôi mắt trẻ con màu xanh lam hiện lên cảm xúc mê man.
Đây là một cảm giác cô độc, chỉ có một mình.
Không thể nào dung nhập được với con người, càng không thể nào trở lại quê hương. Giống như đi trong đêm tối trống trải, xung quanh là những tiếng vọng vô tận, không có người cùng hắn nói chuyện, không có người cùng hắn giao lưu, càng không có người để ý hắn là ai, hắn muốn đi đâu, hắn có bị cảm lạnh hay không.
Càng đáng sợ hơn là, tất cả những điều này đều xa vời không có hồi kết.
Tiểu Phó uể oải hồi lâu, đến khi mặt trời sắp ló dạng, hắn mới nỗ lực đứng lên.
Cuối cùng hắn cũng tìm được một khu rừng núi tương đối nhiều trái cây dại, giơ bàn tay vụng về lên đấm một quyền xuyên qua tảng đá, tạo ra một cái hố, đem bảo bối tích cóp của mình bỏ vào đó.
Sau đó lại đi bắt hai con chim để ăn.
Cách hắn bắt chim cũng rất đơn giản và thô sơ.
Ở trên trời hai con chim sắp mất mạng nên điên cuồng bay về phía trước. Đầu tiên hắn sẽ chế ngự bọn chúng. Trong khoảng thời gian ngắn đôi mắt của hắn biến thành màu lam sẫm giống như bão táp tụ tập sau đó dịch chuyển bay tới, túm lấy cánh của hai con chim, kéo chúng từ trên không trung xuống đất.
Ngoại trừ việc tay chân không quá linh hoạt, đi đứng không vững và vô cùng dễ xảy ra tiếng cọt kẹt khi cử động. Trên trái đất hầu như không có sinh vật nào có thể ngăn cản được sự tấn công của các sinh vật cao cấp như Tiểu Phó.
Đương nhiên là Tiểu Phó cũng có thể dùng năng lực này nghênh ngang đi vào trung tâm mua sắm, siêu thị như chỗ không người, càng có thể dùng để treo những tên côn đồ đó lên giữa không trung trước khi bọn họ chọi gạch vào hắn.
Mặc dù hành động không tiện lắm, cứ đi ba bước là té ngã, nhưng chỉ cần ngăn cản chúng lại là được.
Mặc dù sử dụng năng lực này sẽ tiêu hao trí lực của hắn, mà hắn hiện tại chỉ vừa phá xác, trí lực không đủ. Nhưng nếu chỉ sử dụng lên vài người thì hắn có thể chịu đựng được.
Nhưng mà hắn lại không làm như vậy.
Hắn sẽ không sử dụng khả năng của mình để làm những chuyện như thế.
Không chỉ vì quân quy của F. Clafflin, ngoài việc "không được gần gũi nữ giới" còn có quy định "cấm trộm cắp".
Thậm chí Tiểu Phó là một "zombie" gầy yếu.
Chỉ là ăn vụng của Minh Khinh Khinh hai củ cà rốt mà tới giờ hắn vẫn còn xấu hổ.
Tiểu Phó giống quả cà tím bị sương đánh dập, từ bên ngoài trở về, Minh Khinh Khinh không có nhà.
Tiểu Phó nghiêng tai nghe, lại nhăn cái mũi hít không khí, chắc chắn rằng Minh Khinh Khinh đã ra ngoài.
Mũ áo hoodie rũ xuống đầu hắn, che khuất đi màu da tái nhợt làm hắn càng trở nên đáng thương đầy thê lương.
Loại cảm giác này giống như chủ nhân rời khỏi nhà và chó con không biết chơi với ai - mặc dù nó biết rằng ngay cả khi chủ nhân ở nhà cũng sẽ không có thời gian cùng nó chơi, thậm chí nó cũng không dám để cô nhìn thấy nếu không sẽ dọa cô sợ. Nhưng dù thếnào đi chăng nữa, lúc cô ở nhà, nó ghé vào nóc nhà phơi nắng, cô ở tầng 3 đọc sách, nó có thể cảm nhận được hơi thở của cô và cảm thấy thật thoải mái.
Nhưng ngay sau đó, Tiểu Phó đã nhìn thấy bữa sáng của Đản Đản mà Minh Khinh Khinh để lại trước khi ra khỏi nhà.
Bữa sáng hôm nay so với ngày hôm qua càng thêm phong phú.
Thịt bò được hầm đến chín tái, bên cạnh được trang trí vài cây bông cải xanh tản mùi hương mê người, một khay khác đựng đùi gà cùng một khối thịt ức gà lớn và còn có một cái khay thứ ba – nhưng khay đó chứa thức ăn cho chó.
Tiểu Phó ngồi xổm trước khay đồ ăn, ngây người.
Mùi hương của thịt cứ chui vào chóp mũi.
Hắn bỗng nhiên cảm thấy tâm trạng tốt hơn rất nhiều.
Đôi mắt màu xanh xám như hiện lên từng gợn sóng lăn tăn.
Cảm xúc vui vẻ của người ngoài hành tinh nhỏ bé là hắn đến quá dễ dàng.
Mặc dù ăn chim ở bên ngoài đã no, nhưng giờ phút này ngửi thấy mùi thơm thức ăn trong không khí, trong lòng lại tràn vào một ý vị "thỏa mãn" khác.
Mặc kệ là hắn đóng giả Đản Đản hay là thay thế Đản Đản nhưng có người nhớ tới hắn còn dậy sớm để nấu đồ ăn cho hắn, việc này đối với Tiểu Phó mà nói, từ lúc phá xác đến nay, những ngày trốn chui trốn lủi cô độc thì đây là một sự ấm áp nhất.
Hắn ăn đồ ăn xong sau đó lại đổ thức ăn cho chó đi rồi trèo lên nóc nhà phơi nắng.
Nhưng lần này, hắn nhìn những câu truyện cổ tích mới trong "Từ điển bách khoa toàn thư", tóc trên đỉnh đầu dựng lên lắc lưu theo gió nhìn rất ngốc, trong đầu bất giác hiện ra ý nghĩ :
Minh Khinh Khinh hôm nay đã đi đâu?