Không biết qua bao lâu.
Tiểu Phó tỉnh lại dưới một làn hơi nước khổng lồ.
Hắn hoảng sợ khi cảm giác được phần dưới quả trứng nóng lên, từng dòng từng dòng hơi nước bốc lên làm cho vỏ trứng của hắn sôi ùng ục. Tuy rằng vỏ của nó thoạt nhìn giống như một quả trứng, nhưng lại không hề mỏng manh như vỏ trứng gà mà là được cấu tạo thành từ mười mấy loại kim loại đặc biệt cứng rắn.
Kim loại dẫn nhiệt vô cùng tốt làm cho Tiểu Phó nhanh chóng rơi vào hôn mê do sốc nhiệt.
Nhưng đồng thời, hắn lại cảm nhận được các chức năng trên cơ thể mình đã phục hồi một chút.
Ý gì đây? Nơi có độ ẩm và nhiệt độ mô phỏng theo F. Clafflin có thể khôi phục năng lượng?
Trước đây, Tiểu Phó nếu không ở nơi mưa gió lạnh lẽo thì cuộn mình bên cạnh máy sưởi dầu, chưa bao giờ được trải nghiệm qua hoàn cảnh ấm nóng như hiện tại.
Rõ ràng môi trường này rất có lợi đối với hắn.
Trong lòng Tiểu Phó có chút mừng rỡ khi phát hiện ra bí mật này.
Nhưng nhiệt độ dưới lưng càng ngày càng tăng lên. Nếu không rời đi e rằng hắn sẽ bị hấp chín.
Tiểu Phó cố gắng lăn đến bên cạnh lồng hấp sau đó ra sức nhảy lên mặt bàn làm bằng đá cẩm thạch, lăn về phía trước phát ra tiếng lộc cộc. Cuối cùng nhảy xuống mặt đất.
Nếu lúc này trong phòng bếp có người, người đó có thể nhìn thấy một cảnh tượng kinh hãi đang xảy ra - Một quả trứng vàng xám xịt đang nhảy tới nhảy lui trên mặt bàn.
Bây giờ đã rất khuya, biệt thự đã tắt hết toàn bộ đèn, chỉ còn lại vài ngọn đèn ngủ tỏa ra ánh sáng vàng nhạt ấm áp.
Quả trứng vàng xám xịt đang nằm rạp trên mặt đất, chậm rãi biến thành một chàng thiếu niên mặc một chiếc áo hoodie màu xanh lam. Làn da của hắn trắng bệch, không giống như con người. Nhưng dưới sự cọ rửa của hơi nước, trên mặt hắn giờ bây giờ lộ ra huyết sắc, thứ rất hiếm khi có thể nhìn thấy.
Thể lực của Tiểu Phó đã khôi phục được một chút, không thể tốt như ban ngày nhưng cũng không đến mức đi đứng xiêu vẹo.
Sợ rằng dịch chuyển sẽ làm giảm thể lực nên hắn quyết định tự đi bộ xuống lầu.
Hắn thu tay lại, đang định nhẹ nhàng bước xuống lầu thì phòng ngủ lớn nằm ở phía nam tầng ba lại đột nhiên vang lên tiếng "bộp" của chiếc ly rơi xuống mặt đất.
Tiểu Phó sợ tới mức đứng im ngay tại chỗ, thiếu chút nữa biến lại thành quả trứng.
Nhưng hắn đứng đợi một lúc lâu vẫn không thấy âm thanh nào khác truyền đến.
Trong khoảng không gian tĩnh lặng của bóng đêm, tim của Tiểu Phó đập một cách điên cuồng.
Bỗng nhiên, một bóng dáng nho nhỏ lao ra từ căn phòng đó, là Phì Phì.
Tiểu Phó quay cái cổ cứng ngắc của mình lại, nhìn nó lao tới bên chân, vì chạy quá nhanh không kịp dừng lại nên ngã phịch một cái, sau đó nó cắn ống quần của hắn như muốn kéo hắn đi vào căn phòng kia.
Người của hành tinh F. Clafflin có thể hiểu ý của các loài sinh vật khác tốt hơn con người.
Hắn lập tức hiểu được là Minh Khinh Khinh đã xảy ra chuyện.
Trong lòng căng thẳng, chớp mắt hắn đã xuất hiện bên ngoài phòng ngủ của Minh Khinh Khinh.
Từ trước đến nay, Tiểu Phó chưa từng vào phòng của cô gái nào cả. Một lần cũng chưa. Ở F. Clafflin, tự ý đi vào phòng ngủ của một cô gái nào đó là một là hành vi cực kì không lễ phép.
Tuy rằng trước kia, Tiểu Phó đã sống trong biệt thự của cô, nhưng cũng đã mặc định phòng ở, phòng tắm và những nơi riêng tư khác của Minh Khinh Khinh đều là những nơi hắn không được phép nhòm ngó, đến cả liếc nhìn một lần cũng không.
Hiện tại đi vào như vậy cũng không phải là một ý kiến hay.
Chỉ mới đứng ở ngoài cửa, khuôn mặt trắng như tuyết của hắn giờ đã nổi lên một tầng đỏ ửng. Hơn nữa, nếu Minh Khinh Khinh tỉnh dậy thì phải làm sao?
Nhưng Phì Phì lại lao đến, kéo hắn vào bên trong.
Tiểu Phó do dự một lát, sau đó ngồi xuống biến thành quả trứng rồi lăn lộc cộc vào trong phòng Minh Khinh Khinh.
Rất nhanh, hắn liền phát hiện sự lo lắng của mình là dư thừa. Minh Khinh Khinh không những không tỉnh mà còn lâm vào tình trạng hôn mê.
Cô nằm trên giường, những lọn tóc xoăn như tảo biển rải rác trên gối đã bị thấm ướt mồ hôi. Mặt cô đỏ rực, sốt bừng bừng, trên trán toàn bộ đều là mồ hôi, nóng đến mức ý thức trở nên mơ hồ.
Con người sống trên trái đất rõ ràng không có sức sống mạnh liệt như người ở hành tinh F. Clafflin. Cho nên vào mùa đông rét lạnh như vậy, cô lại ngã vào giữa hồ băng, hẳn là buổi chiều đã phải cảm thấy có chút không thoải mái. Nhưng Khinh Khinh là một con người mạnh mẽ, nếu không thật sự quá mệt thì cô rất khó nhận ra cơ thể của mình có vấn đề.
Tiểu Phó hoàn toàn không biết được tình huống khi người trái đất sốt cao và không tỉnh lại sẽ phải xử lý thế nào. Ở hành tinh của bọn họ không có loại bệnh tình này.
Hắn ghé tới sát giường, đôi mắt xám xanh phản chiếu thần sắc khó chịu của Minh Khinh Khinh làm hắn nôn nóng đến khẩn trương.
Bạn của Minh Khinh Khinh.
Tiểu Phó đã gặp qua hai người, một người hơi lớn tuổi mặc vest gọi là Tiểu Chu, một người tuổi nhỏ hơn, ăn mặc như nhân viên chuyển phát nhanh là tài xế tên Tiểu Trình.
Tiểu Phó nhanh chóng nghĩ đến Tiểu Chu, vì càng lớn tuổi càng đáng tin cậy.
Hắn khua đôi tay không được linh hoạt của mình, cố gắng cầm điện thoại màu đen của Minh Khinh Khinh đặt trên tủ đầu giường lên.
Ở F. Clafflin không có cái gọi là điện thoại, vì tốc độ của bồ câu ngang với tốc độ của ánh sáng nên dùng bồ câu để liên lạc với nhau vô cùng thuận tiện.
Ngón tay cứng ngắc của hắn xém chút làm cho chiếc điện thoại di động rơi xuống. Tiểu Phó lại càng giận mình tay chân vụng về.
Không biết ấn vào chỗ nào, điện thoại di động màu đen trên tay của hắn cuối cùng cũng sáng lên, thế nhưng khi gương mặt anh tuấn và tái nhợt của Tiểu Phó phản chiếu vào màn hình thì ngay lập tức hiện lên - "Không thể mở khóa bằng khuôn mặt".
Phì Phì nhảy lên trên giường, kêu "meo meo" với Tiểu Phó nhưng con mèo nhỏ cũng không biết làm thế nào để sử dụng thứ này.
Một người ngoài hành tinh cùng một con mèo nhỏ sau một phen cố gắng liền quyết định bỏ cuộc.
Tiểu Phó nhìn Minh Khinh Khinh đang sốt cao trên giường gấp đến độ trán lấm tấm mồ hôi.
Hắn không thèm quan tâm chiếc điện thoại, dịch chuyển đến tủ lạnh ở phía trước, cố hết sức mà khuỵu gối xuống, đầu gối phát ra âm thanh "rắc rắc", cố gắng cầm lấy hai túi chườm đá nhanh chóng di chuyển vào trong phòng, để một cái trên trán một cái trên mặt của Minh Khinh Khinh.
Sau đó đi tìm thuốc hạ sốt và thuốc cảm cúm!
Ba phút sau, tại một hiệu thuốc mở của hai tư giờ, nhân viên thu ngân của cửa hàng nhìn thấy hệ thống giám sát bỗng nhiên bị chập chờn liền cầm dùi cui điện đi kiểm tra. Liền phát hiện ra quầy thuốc bằng thủy tinh đã khóa, bằng một cách kỳ lạ nào đó bị mở ra một cách thô bạo, mất đi một hộp thuốc hạ sốt và một hộp thuốc cảm cúm.
Nhân viên thấy vậy hoảng sợ tới mức suýt chút nữa thì gọi điện báo cảnh sát. Nhưng khi vừa cầm điện thoại ra liền phát hiện, dưới tấm lưới trống có đặt một thứ gì đó mỏng mỏng, nhìn kĩ từ trên xuống dưới thì giống như một mảnh bạch kim được cạo ra từ một chiếc vỏ nào đó.
Giống như một sự kiện kỳ dị, cả người nhân viên như bị sụp đổ, sợ tới mức trốn vào nhà vệ sinh.
Sau khi trở về, Tiểu Phó học theo Minh Khinh Khinh thường ngày, đem đun nước sôi. Chỉ là nước quá nóng không thể để cho cô uống, lại phát hiện cơ thể của mình có thể nhanh chóng làm hạ nhiệt vì vậy dùng hai tay làm nguội nước cho cô.
Minh Khinh Khinh sốt cao vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại.
Trong lúc mơ mơ màng màng, cô cảm thấy như bị ai đó kéo lấy áo ngủ xách lên, đưa thuốc hạ sốt bắt cô nuốt vào.
Trong lúc mê man, lông mi Minh Khinh Khinh rung lên, cô cảm thấy như có một đôi mắt màu xanh xám đang nhìn mình. Trên đôi mắt đó là mái tóc đen ướp nhẹp mồ hôi và một làn da nhợt nhạt. Như rơi xuống biển lớn, ý thức của Minh Khinh Khinh lơ lửng lên xuống, không thể nào phân biệt được đang nằm mơ hay là hiện thực.
Cả người cô đều đau nhức, khi thì lạnh đến phát run, khi thì lại nóng như bị ném vào trong chảo lửa.
........
Phảng phất trong giây phút đó, cô thấy chính mình trở về năm mười hai, mười ba tuổi.
Hôm đó cũng sốt cao như vậy, cha mẹ lại cãi nhau, cha cô mang khuôn mặt tức giận đến khó coi rời đi. Cô mơ hồ nằm trên giường, xuyên qua khe cửa nhìn vào trong phòng khách, qua hàng mi bị mồ hôi làm cho ướt nhẹp thấy mẹ mình đang ngồi trên mặt đất che mặt khóc thút thít, xung quanh toàn bộ đều là những mảnh vỡ của chén sứ và bát đũa.
Minh Khinh Khinh của mười hai mười ba tuổi đó, cố gắng ngồi dậy bước xuống giường, nhặt hết những mảnh sứ trên mặt đất, tránh cho đôi chân trần của mẹ cô dẫm phải. Nhưng mẹ cô lại đắm chìm trong nỗi bi thương của mình không một chút mảy may nào bận tâm tới xung quanh.
Lúc đó, cô cũng không nhận thấy có gì không ổn. Người phụ nữ này chính là người đã sinh ra cô, chính mình chăm sóc bà cũng là hiển nhiên. Nấu cơm, rửa chén, khuyên ngăn, khi bà ta khóc thì đưa khăn tay, khi bà ta say rượu không ngủ được thì cô nấu canh giải rượu và ủ sữa bò cho bà ta.
Cô từ nhỏ đã rất hiểu chuyện, luôn quan tâm chăm sóc người khác. Luôn xoa dịu nỗi buồn, cảm thông cho người khác. Nhưng trong trí nhớ của cô, không có một ai từng đối xử với cô như vậy.
Cha cô không, mẹ cô cũng không, bạn trai chưa bao giờ có nên lại càng không.
..........
Nhưng giờ phút này, có thể chỉ là ảo giác nhưng lại có một người cầm túi chườm lạnh lẽo, vụng về chườm trên trán cô.
Đó là cảm giác mà cô từ trước giờ chưa bao giờ cảm nhận được và cũng không có một từ nào để hình dung được. Giống như nằm trong biển rộng, hít thở không
thông nhưng lại có thể cảm nhận được có ai đó đang kiên định kéo cô lên từng chút một.
Thật sự rất thoải mái.
Bị bệnh luôn khiến cho tâm hồn trở nên yếu đuối hơn, lúc này khóe mắt của Minh Khinh Khinh đã trở nên ướt át, cô đưa tay lên cầm lấy bàn tay đang để ở trên trán mình. Gắt gao giữ lấy, giống như ôm chặt cọng cỏ cứu mạng, sợ chỉ một phút lơ đãng, bàn tay kia sẽ biến mất.
"........."
Bị cô ôm lấy tay, Tiểu Phó kích động đến trợn tròn mắt.
Nhưng vẫn chưa hết.
Tay hắn bị cô nắm chặt, tựa như cảm nhận thấy nhiệt độ cơ thể lạnh ngắt của hắn rất thoải mái. Minh Khinh Khinh cầm tay hắn chuyển động từ từ xuống dán sát vào hai má của cô.
Cô nghiêng người qua áp mặt vào tay hắn nhẹ nhàng cọ cọ.
Phì Phì:?
Tiểu Phó:!!!
Hắn cảm thấy trái tim trong chốc lát quay vòng vòng như động cơ, mỗi giây đạt tới chín trăm chín mươi nhịp.
Hắn hắn hắn hắn hắn hắn thế mà lại chạm vào khuôn mặt của Minh Khinh Khinh.
Hắn hắn hắn hắn hắn hắn hắn hắn thế mà lần đầu tiên chạm vào khuôn mặt của một cô gái.
Làm sao bây giờ a a a a a!
Yết hầu của Tiểu Phó giật giật, dưới sự kinh ngạc cùng khiếp sợ của mình, hắn không phát giác được chính đồng tử của mình đang chuyển sang màu xanh đen, đó là triệu chứng ban đầu của "sốt".