Tôi Nuôi Dưỡng Một Anh Cương Thi Bá Đạo

Chương 21 -

Cùng lúc thế giới quan của Minh Khinh Khinh sụp đổ, Tiểu Phó đang lặng lẽ lách vào một thư viện trong thành phố.

Người trái đất bây giờ đều sử dụng cái hộp dẹt phát sáng cùng với cái hộp dẹt lớn hơn, gần như không còn ai đọc sách giấy nữa, bởi vậy trong thư viện vô cùng vắng vẻ.

Chỉ có một người quản lý mặc đồng phục ngồi ở lối vào cúi đầu nghịch điện thoại, bên trong được sắp xếp một loạt giá sách cao đến trần nhà, không có một người nhân viên nào.

Tiểu Phó kéo mũ áo choàng của mình lên, trên mũ còn dính một ít tuyết ở đỉnh Everest. Sau mấy giờ đem đầu chôn trong tuyết để bình tĩnh, hắn cảm thấy vẫn còn một số việc phải biết rõ ràng.

Lúc còn là một quả trứng ở F. Clafflin hắn đã được giáo dục rất tốt, nhưng có một số việc giáo viên cung đình ở Clafflin lại chưa từng dạy qua.

Chẳng hạn như--

"Trong tình huống không kết hôn mà chạm phải mặt của một người phụ nữ thì phải xin lỗi như thế nào?"

Hành tinh F. Clafflin rất bảo thủ, đàn ông ở đó lại càng bảo thủ hơn, bình thường họ sẽ không nhìn ai khác ngoài mặt định mệnh của họ.

Trong hoàng thất có một vị linh mục già, ở thời điểm ông hơn ba trăm tuổi thì phát hiện định mệnh của mình là một con ếch, từ đó về sau ông đều ôm con ếch đó, cho đến bây giờ cũng không thèm liếc nhìn những người phụ nữ khác. Chuyện này được lưu truyền rộng rãi khi Tiểu Phó còn là một quả trứng và là tấm gương cho các hoàng tử. Cho nên sau khi hắn đến trái đất, mặc dù đường phố treo đầy biển quảng cáo phụ nữ tóc dài hắn cũng chưa từng dừng lại xem qua.

Nhưng bây giờ lại đột nhiên xuất hiện một chuyện ngoài ý muốn.

Hắn chạm vào mặt Minh Khinh Khinh!

Có cần phải chặt bàn tay này để xin lỗi không?

Tiểu Phó nhìn bàn tay phải của mình do dự.

Có thể thấy được sự cởi mở của người trái đất trong tài liệu mà Tiểu Phó tìm được, có rất nhiều người tùy ý hôn má, hôn trán, thậm chí là hôn môi.

Hắn nhìn nhìn, ánh mắt liền trở nên sợ hãi.

Nhưng mà hắn chưa hiểu được nhiều những kí tự ở trái đất, trình độ chỉ dừng lại ở việc đọc "Từ điển bách khoa toàn thư", hắn không biết liệu những gì mình hiểu có chính xác hay không.

Nói tóm lại, trái đất hình như không có quy định phải chặt tay phải.

Tiểu Phó thở phào nhẹ nhõm.

Ngay sau đó, hắn lại nâng năm ngón tay tái nhợt mảnh khảnh của mình lên, đè ngực mình bằng tư thế cứng ngắc.

Còn có một việc, từ tối qua đến giờ trái tim vẫn đập thình thịch là có chuyện gì xảy ra.

Là do hàm lượng nguyên tố số 355 quá ít khiến cho các chức năng của cơ thể bị suy giảm?

Tiểu Phó khẳng định chuyện này không có liên quan gì đến việc "phát sốt". Người ở F. Clafflin sốt chỉ có hiện tượng nóng nhẹ toàn thân, cũng không có tài liệu nào nhắc đến việc "tim đập chân run" này cả.

Hơn nữa nhịp tim của người F. Clafflin đập rất ổn định, có trật tự ở mức 90 lần mỗi phút, tuyệt đối sẽ không có hiện tượng đập bất thường như vậy.

Tiểu Phó nghi ngờ có phải mình đã mắc bệnh nan y nào đó hay không.

Tiểu Phó do dự, chuyển động cổ một cách khó khăn, lén lút thăm dò người quản lý ngoài cửa bằng đôi mắt thâm đen cả đêm chưa ngủ - đối phương vẫn đang cúi đầu nghịch điện thoại.

Sau khi xác nhận đối phương không phát hiện động tĩnh bên này, Tiểu Phó đội mũ, nháy mắt dịch chuyển đến chỗ máy vi tính. Hắn núp sau một cái bàn lớn, mở máy tính lên.

Hắn đã từng nhìn thấy người khác "quan hệ", hoàn toàn có khả năng bắt chước.

Tiểu Phó mở Baidu ra - thứ người trái đất gọi là "vạn năng", đánh chữ bằng một ngón tay, thường xuyên lo lắng, đề phòng nhìn về phía người quản lý.

Mất khoảng nửa giờ cuối cùng hắn cũng vào được: "Tân bẩn vẫn luôn đập nhanh là tại sao?" (Tân là lỗi chính tả)

Trang vừa xuất hiện quả nhiên có người tốt bụng trả lời.

Tiểu Phó nâng cao tinh thần tập trung nhìn.

Đáp án là: "Xúc động mạnh khiến tim đập quá X, triệu chứng X tim bị kích thích, bước sang thời kì mãn kinh, thường dẫn đến hiện tượng tim đập nhanh, đề nghị nên đến bệnh viện X kiểm tra."

X là từ không rõ.

Chắc chắn là hắn đã mắc phải một căn bệnh nan y nào đó.

Hai mắt Tiểu Phó mới vừa trong hơn một chút đã đen lại.

*

Thời điểm Tiểu Phó mang tâm trạng nặng nề trở lại biệt thự, Minh Khinh Khinh đã ăn xong cơm chiều. Bởi vì kiệt sức do cảm cúm, Tiểu Chu đã gọi một bác gái đến nấu ăn cho cô.

Minh Khinh Khinh để bác gái tiện tay hầm một chút thịt bò sau đó tự mình bưng đến tầng 1 cho Đản Đản.

Tuy rằng Tiểu Phó đang đầy một bụng tâm sự về căn bệnh nan y của mình, rũ đầu, rất u sầu. Nhưng khi thấy Minh Khinh Khinh mang thức ăn đến cho con chó, hắn vẫn không muốn làm Minh Khinh Khinh thất vọng.

Huống chi trong lòng hắn còn mang theo cảm giác chột dạ và áy náy, trái tim của hắn có bệnh, nhìn thấy Minh Khinh Khinh liền phát bệnh, đây đúng là một loại xúc phạm.

Vì thế hắn nhẹ nhàng đi đến tầng một trước, dịch chuyển ôm con chó đến đây sau đó tự mình nhảy lên nóc nhà, tâm sự nặng nề ngắm trăng.

Sau nhiều lần sợ hãi, con chó nhỏ đã quen với việc thường xuyên đi đến nơi này.

Dù sao mỗi lần tới nơi này đều có đồ ăn ngon.

Nó cứ coi như là đi thăm người thân vậy.

Vì vậy, khi Minh Khinh Khinh tới con chó đang vui sướng dựa vào máy sưởi dầu, chờ đợi được cho ăn.

Nhưng lần này Minh Khinh Khinh lại ôm Phì Phì đến.

Chỉ thấy là, ban ngày nó đối với việc đến gần chỗ này không sao cả, chỉ nâng một bên mí mắt. Bây giờ thấy con chó đang nằm trên sàn đột nhiên lại hà hơi, cong lưng, lộ ra biểu tình ghét bỏ, thậm chí từ trong lồng ngực Minh Khinh Khinh nhảy xuống.

Minh Khinh Khinh đem khay đồ ăn đặt trên mặt đất.

Con chó tới ăn khiến Phì Phì càng thêm tức giận, nó gần như là phát ra âm thanh "kêu gào".

Phì Phì đối với người đã cứu mình luôn thân thiện, nhưng lại vẫn đối xử tệ với con chó này.

Minh Khinh Khinh lại nhìn con chó chất phác trên sàn nhà, mắt của con chó này màu nâu hạt đậu, không có liên quan gì đến đôi mắt xanh xám đẹp đẽ.

Bộ dạng của cô sợ hãi, trong đầu nảy ra một ý.

Chẳng lẽ mấy ngày trước anh dũng cứu Phì Phì không phải là con chó trước mặt này, mà là cái gì đó đang tồn tại kia?

Cũng chính là "Đản Đản" thật sự.

Như vậy có thể dễ dàng giải thích được những chuyện khác cũng là cái đó làm.

Bên cạnh cô có một con chó tinh linh.

Có thể là một con chó tinh linh có một đôi mắt xanh ruyệt đẹp.

*

Bất luận là yêu quái tốt hay xấu, đối với người thường mà nói đều khiến họ tồn tại cảm giác sợ hãi lạnh cả bàn chân.

Minh Khinh Khinh cố gắng kiềm chế sự sợ hãi, dứt khoát lấy điện thoại di động ra.

Đặt hàng hai trăm cái camera.

Cô nhất định phải bắt được nó.

Bình Luận (0)
Comment