Tôi Nuôi Dưỡng Một Anh Cương Thi Bá Đạo

Chương 28 -

Minh Khinh Khinh giống như đang nghe thiên thư: "....."

Một chữ cũng nghe không hiểu.

Tiểu Phó cảm thấy hình tượng của mình trong lòng Minh Khinh Khinh chắc chắn là cực kỳ ngu ngốc. Mặt hắn đỏ bừng, âm thanh xấu hổ toát ra khỏi đầu, hận không thể tìm một cái hố để chui vào.

Đối mặt với tình huống xấu hổ này, sự sợ hãi của Minh Khinh Khinh lại bớt đi một chút.

Cô nói với tiểu zombie: "Như vậy đi, tôi hỏi anh trả lời, gật đầu hoặc lắc đầu, có được không?"

Tiểu Phó vội vàng gật đầu, muốn để mình trông thật thông minh.

Nhưng mà khớp xương của hắn không linh hoạt, cổ cũng cứng ngắc.

Gật đầu, bầu không khí phát ra một tiếng "rắc" thanh thúy, giống như lúc xương bị gãy.

Loại âm thanh này còn kinh khủng hơn hiệu ứng âm thanh của zombie trong phim điện ảnh "Train to Busan".

Minh Khinh Khinh nắm chặt chảo sắt cho đỡ sợ.

"Vẫn là vấn đề vừa rồi, anh có sợ ánh mặt trời không?"

Đầu Tiểu Phó di chuyển sang trái một chút sau đó lại di chuyển sang phải một chút.

"Ca ca" hai tiếng, có nghĩa là không sợ.

Lúc này Minh Khinh Khinh mới ấn điều khiển từ xa trong tay.

Rèm cửa hai bên từ từ mở ra, một vùng ánh sáng mặt trời rộng lớn phút chốc chiếu vào. Cô lại ấn một lần nữa, tất cả bóng đèn cũng bỗng chốc sáng lên.

Căn phòng đã sáng đến mức không thể sáng hơn, Minh Khinh Khinh thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy an toàn trở lại.

Sau đó gặng hỏi tiếp.

"Anh đến từ đâu?"

Tiểu Phó: "....."

"Anh ở nhà tôi bao lâu rồi?"

Tiểu Phó: "....."

Minh Khinh Khinh nhận ra rằng hai vấn đề này đối phương đều không trả lời được, sợ đối phương không trả lời được mà thẹn quá hóa giận, vội vàng nói: "Đổi vấn đề khác, anh chính là người ăn cà rốt?"

Tiểu Phó: "....."

Sắc mặt Tiểu Phó tái nhợt, từng chút một đỏ lên, chỉ muốn chạy trốn.

Minh Khinh Khinh hoài nghi mình bị ảo giác, đối phương nhìn thế nào cũng như sắp khóc, đôi mắt màu xanh ướt đẫm.

Tiểu Phó cố nén xấu hổ, chậm rãi gật đầu.

Điều này chứng thực suy đoán của Minh Khinh Khinh là đúng, từ ngày thức ăn trong tủ lạnh đột nhiên biến mất, hắn đã xâm nhập cuộc sống của mình.

Biết rõ điều này quả thật làm cho bả vai đang kéo căng của Minh Khinh Khinh thả lỏng không ít.

Dù sao đối với con người mà nói, điều đáng sợ nhất là những thứ chưa biết chứ không phải những thứ ở ngay trước mặt.

Minh Khinh Khinh lại hỏi: "Người cứu tôi dưới hồ cũng là anh?"

Tiểu Phó nhẹ nhàng gật đầu.

Thực ra làm rõ hai vấn đề này là đủ.

Bỏ qua thân phận đáng sợ, chuyện này liền trở thành một vấn đề rất đơn giản.

Hắn không phải con người.

Hắn không hề có ác ý với mình.

"Vậy thì...", Minh Khinh Khinh nhìn hắn: "Anh không có nơi nào để đi à?"

Tiểu Phó không nhúc nhích hơn nửa ngày.

Trả lời vấn đề này một cách trung thực không khó, vấn đề là mặc dù hắn mới trưởng thành nhưng cũng có lòng tự trọng của mình.

Thật xấu hổ khi nói cho Minh Khinh Khinh biết hắn đúng là không có chỗ nào để đi, thường xuyên nhịn đói, ở ngoài dầm mưa.

Giống như cầu xin sự đồng cảm, sự thương hại.

Hơn nữa khi Minh Khinh Khinh hỏi vấn đề này, Tiểu Phó đã hiểu ý tiếp theo của cô.

Tiểu Phó cúi đầu, nhìn ngón chân của mình, giống như một đứa trẻ đi lạc.

Sau một lúc, hắn lắc lắc đầu.

Ý tứ chính là: Không, tôi có nơi để đi.

Minh Khinh Khinh thở phào nhẹ nhõm. Nếu đã có nơi để đi thì mọi chuyện rất đơn giản, nếu không cô sẽ luôn cảm thấy mình xua đuổi một con thỏ con không có nhà để về.

"Cảm ơn anh đã cứu tôi mấy lần". Minh Khinh Khinh lấy ra một tấm thẻ từ ngăn kéo dưới quầy bar, bước tới, nhẹ nhàng đặt xuống bàn trà trước mặt Tiểp Phó.

Tiểu Phó ngơ ngác nhìn về phía tấm thẻ.

Minh Khinh Khinh hành động quả quyết giống như một doanh nhân khi giải quyết công việc: "Tôi có thể trả tiền cho anh để đền đáp. Trong này là hai trăm triệu, chắc là anh cũng biết hai trăm triệu đối với thế giới không phải là một con số nhỏ, hẳn là đã đủ trả nợ ân tình cho anh."

Tiểu Phó không nói một lời.

Hắn di chuyển tầm mắt đến tay phải của cô, cô vẫn đang cầm chảo sắt.

Đôi mắt màu xanh xám của Tiểu Phó rũ xuống.

Minh Khinh Khinh không biết thiếu niên đang suy nghĩ cái gì, có chút khẩn trương, lặp lại: "Anh nhận thẻ của tôi đi."

Tiểu Phó im lặng sau đó đưa tay ra lấy thẻ.

Nhưng mà, bởi vì động tác không thuận tiện, hắn vừa cử động, cả người liền kêu lên tiếng "rắc, rắc, rắc" kì quái.

Giống như không muốn Minh Khinh Khinh nhìn hắn thế này, bỗng nhiên dịch chuyển tại chỗ.

Giây tiếp theo, hắn trực tiếp xuất hiện bên cạnh bàn trà, khom lưng, cuối cùng ngón tay cũng chạm được vào tấm thẻ trên bàn trà.

Nhưng mà lấy được tấm thẻ đối với hắn cũng là một việc rất khó khăn, ngón tay cứng ngắc gảy nửa ngày trên bàn trà vẫn không lấy được. Vì vậy hắn giữ nó bằng một ngón tay, vất vả trượt đến mép bàn, cố gắng nhặt nó lên.

Kết quả là tấm thẻ "vù" một tiếng bay ra ngoài, rơi trên sàn nhà.

Bây giờ càng khó để nhặt lên.

"....." Khuôn mặt Tiểu Phó từ từ đỏ lên vì tự ti và xấu hổ.

Minh Khinh Khinh: "....."

Sinh vật này với con quái vật mồm to như chậu máu mà cô tưởng tượng là hai sinh vật hoàn toàn khác nhau.

"Để tôi làm cho", Minh Khinh Khinh nhanh chóng ngồi xổm xuống nhặt tấm thẻ lên, đưa vào tay hắn.

Tiểu Phó cầm tấm thẻ, cánh tay buông xuống bên người.

Vừa rồi nhìn thấy cảnh này, Minh Khinh Khinh đột nhiên hoài nghi khả năng sinh tồn bên ngoài của tiểu zombie.

Cô do dự nhìn Tiểu Phó.

Tiểu Phó nâng mắt liếc cô một cái sau đó nhanh chóng cúi đầu.

Minh Khinh Khinh suy nghĩ hồi lâu rồi nói: "Thực sự rất cảm ơn anh, tôi sẽ xóa video đã quay anh trên điện thoại, sẽ không gây phiền phức cho anh."

"Nhưng... Tôi không thể không nói, sự tồn tại của anh sẽ gây phiền phức cho cuộc sống của tôi. Không biết nói như vậy anh có hiểu không."

Dù sao đối phương cũng không phải con người.

Minh Khinh Khinh không thể nào tưởng tượng, xung quanh mình tồn tại một sinh vật không phải là người. Nếu không bị dọa chết thì sớm hay muộn cũng bị dọa chết.

Hơn nữa suốt bao năm qua Minh Khinh Khinh đều sống một mình, cô có thể chấp nhận trong cuộc sống của mình nhiều thêm một con thú cưng, một con chó, một con chim nhưng không có cách nào chấp nhận cuộc sống có thêm một sinh vật hình người.

Đây giống như một cuộc sống bình thường trong suốt hai mươi lăm năm, bỗng nhiên thế giới quan sụp đổ, không chỉ có thế giới quan sụp đổ, còn sắp bị kéo sang một thế giới khác.

Minh Khinh Khinh không muốn bị kéo sang một thế giới khác, cô chỉ muốn tiếp tục sống cuộc sống bình lặng như trước kia, câu cá, uống trà, giữ gìn sức khỏe.

Trải qua một lần kinh sợ, trái tim của cô không chịu nổi.

Đối phương đã cứu mình, mình lại nói ra lời này quả thực có chút không biết ơn nhưng suy cho cùng Minh Khinh Khinh chỉ là một người bình thường.

Cô lấy hết can đảm nhìn về phía Tiểu Phó.

"Zombie tiên sinh, tôi có thể xin anh rời khỏi cuộc sống của tôi được không?"

.....

Không khí nhất thời yên tĩnh.

Minh Khinh Khinh sợ mình nói ra lời nói xúc phạm. Đối với người ngoài hành tinh mà nói, đây không phải là "đuổi đi" sao?

Tuy nhiên, khuôn mặt của thiếu niên không hề tỏ ra kinh ngạc trước lời nói của cô.

Như là đã sớm chuẩn bị tốt tâm lý với việc "bị sợ hãi", "bị vứt bỏ".

Hắn chỉ lúng túng bước tới và nhặt chiếc giày bẩn của mình lên sau đó xoay người ngước nhìn cô.

Minh Khinh Khinh hơi lo lắng.

Nhưng thiếu niên chỉ hướng về phía cô, nhẹ nhàng gật đầu.

Giống như đang nói: Tôi hiểu.

Cái gật đầu lần này gần như không thể nhận ra, giống như để cố gắng không phát ra âm thanh kì quái, cố gắng không mất mặt như lần trước.

Hắn đứng tại chỗ, cúi đầu giống như con chó săn nhỏ, nhìn cô bằng đôi mắt xanh xám.

Sau khi lẳng lặng nhìn cô trong chốc lát, hắn nhìn cô cười tươi một cách vô cùng khó khăn.

Sau đó hắn từ từ nâng cánh tay cứng ngắc lên, kéo mũ áo choàng lên, che mặt, lui về sau rồi biến mất tại chỗ.

.....

Không biết bao nhiêu giây đã trôi qua.

"Lạch cạch"

Minh Khinh Khinh nghe thấy một tiếng động nhẹ. Hắn không mang theo tấm thẻ mình đưa, nó rơi ở bên chân cô.

Sau giờ Ngọ, ánh mặt trời chiếu vào, không khí lại một lần nữa trở nên yên tĩnh.

Chỉ còn lại tách trà ngoại lạnh thiếu niên chưa đụng tới trên bàn trà cùng với một chút bụi đất trên sàn nhà, điều đó chứng minh cho việc hắn đã từng xuất hiện bên cạnh Minh Khinh Khinh.

Bình Luận (0)
Comment