Tôi Nuôi Dưỡng Một Anh Cương Thi Bá Đạo

Chương 32 -

Thoạt nhìn Minh Khinh Khinh rất lạnh nhạt nhưng thật ra cô là một con người rất dễ mềm lòng.

Năm đó, cha mẹ cô ầm ĩ đòi ly hôn, mẹ cô đã khóc và cầu xin cô ăn trái phỉ dù biết cô dị ứng nhưng vì muốn cha cô về nhà mà ép cô ăn đến nhập viện.

Khi còn nhỏ, Minh Khinh Khinh biết rõ bị dị ứng sẽ làm cho cổ họng đau rát, thậm chí mặt sẽ sưng đỏ khiến mình khổ sở, dù biết rõ Minh Chinh Trình lúc đó đã quyết tâm cùng vợ mình ly hôn, có trở về cũng chỉ liếc mắt nhìn cô một chút cuối cùng cũng sẽ không trở về ngôi nhà này.

Nhưng cô lúc ấy vẫn khuất phục trước sự năn nỉ của mẹ mình vì để mình có một gia đình hạnh phúc mà giúp đỡ mẹ mình một lần.

Mãi cho đến cuối cùng, mẹ cô hoàn toàn hết hi vọng, ký vào đơn ly hôn.

Nói cách khác, nếu Minh Chinh Trình có đủ kiên nhẫn, mẹ kế và em kế có đủ nghị lực nhẫn nại, đối với cô chỉ cần tốt một chút, mấy tháng liên tiếp đóng vai cha hiền em thảo, hỏi han ân cần nói không chừng cô thật sự đáp ứng nhu cầu của ông ta.

Đáng tiếc mấy người này ngay cả diễn cũng không diễn được bao lâu.

Minh Khinh Khinh cô một đồng cũng không muốn cho ba người bọn họ.

Ông ta muốn dùng số tiền mười năm trước đã nuôi cô để bát nháo trước truyền thông thì cô càng làm cho ông ta hết cách quay đầu.

Hi vọng mọi chuyện sẽ không tiến triển đến bước đó.

"Em sẽ tự lái xe về. Anh lên phòng giám sát của khách sạn sắp xếp một chút, nhớ lấy đoạn camera ghi hình phòng 3203 và ngoài hành lang."

Minh Khinh Khinh dẫm lên đôi giày cao gót, cầm chìa khóa đi về chiếc xe, nghĩ một lát rồi nói: "Sau đó anh gọi điện thông báo với Kim tỷ một tiếng để bộ phận quan hệ công chúng lấy đoạn ghi âm trong điện thoại của em."

Minh Chinh Trình hôm nay đã gọi hơn mười cuộc điện thoại, có thể xem như là điện thoại quấy rối.

Khi việc này lộ ra ngoài, không biết cư dân mạng sẽ đứng về bên nào.

Tiểu Chu nhanh chóng theo cô đến chiếc xe, hỏi: "Trước kia chẳng phải cha em cũng đã vài lần đòi tiền qua điện thoại sao? Nếu có ghi âm là tốt rồi, có chứng cứ xem ông ta còn làm sao chối cãi, đáng tiếc không có ghi âm lại những cuộc điện thoại đó."

Minh Khinh Khinh nói: "Em sẽ lục lại ghi âm."

"........" Tiểu Chu không khỏi nhìn cô một cái.

Quả nhiên lăn lộn trong giới giải trí hỗn loạn này không có ai là trong sáng, ngốc nghếch.

"Vậy em đi đường cẩn thận.", Tiểu Chu mở cửa cho Minh Khinh Khinh, nói, "Bên ngoài đang mưa đó."

"Vâng", Minh Khinh Khinh lấy chiếc ô dự phòng trên ghế phụ ra, ném cho anh ta, "Anh cầm đi, khi về em sẽ trực tiếp lái xe vào gara, sẽ không bị mưa."

Tiểu Chu đóng cửa xe lại, cầm ô, xoay người đi đến thang máy.

Minh Khinh Khinh lái xe từ bãi đỗ xe dưới tầng hầm ra ngoài, trên mặt bất giác lại đau rát.

Sau khi đi qua trạm thu phí của bãi đỗ xe, một tay cô cầm lái, một tay còn lại cầm khăn quàng cổ kéo kéo, dùng khăn quàng cổ cùng tóc che nửa khuôn mặt, đầu cúi xuống tránh tầm mắt của nhân viên trạm thu phí.

"Tít" một tiếng, thẻ được quẹt thành công, xe từ bãi đỗ xe đi ra, chạy về phía màn mưa đang rơi tầm tã.

Ở đằng sau, một chiếc xe cũng đi ra từ trong bãi đỗ xe, theo sát xe cô.

Hiện tại đã là chín giờ tối, sẽ không bị kẹt xe, bởi vì mưa to nên lượng xe trên đường cũng đặc biệt ít. Cô đạp chân ga lên mức cao nhất, thầm nghĩ chạy nhanh về nhà tắm rửa, tẩy đi vận đen ngày hôm nay.

Có thể trong xe quá mức yên tĩnh, cô nhịn không được, mở nhạc bluetooth trong xe để nghe.

Nhạc rất nhanh được phát ra.

Nhưng âm nhạc trong bluetooth của ô tô không phải là giọng của một cô gái hát những bản nhạc bi thương mà chính là một giọng khàn khàn hát bài tình ca, vốn dĩ tinh thần của Minh Khinh Khinh đã có một chút sa sút lại nghe bài hát này quả thực đầu như bị ngâm trong nước, thở không ra hơi.

Cô nhíu mày mở radio lên nghe tin tức.

Vừa đúng lúc hai người dẫn chương trình nói: "Ôi thật sự là dọa chết người, anh có nghe nói gì không? Quý vị có nghe nói rằng nhân viên bảo vệ của khu chung cư cũ đường Bắc Đông báo lại tối hôm qua đã bị tấn công, bị cắn bởi một thứ gì đó và đã đến bệnh viện..."

Dưới màn mưa âm u, Minh Khinh Khinh nghe thấy những lời này thì hoảng sợ, thiếu chút nữa đã dẫm lên chân phanh.

Bị thứ gì cắn mà bị thương?

Minh Khinh Khinh theo bản năng nghĩ đến gương mặt tuấn tú như quỷ hút máu của con "zombie" kia. Trong nháy mắt, đầu cô hiện lên đủ thể loại ý nghĩ, hắn không phải là không làm tổn thương con người sao? Với lại, nếu hắn muốn tổn thương con người thì liệu con người còn có thể sống được? Lại còn có thể nằm ở bệnh viện? Chỉ sợ sẽ giống như những con chim bị hắn bắt khi đi săn, hoàn toàn không có đường sống.

May mắn là nữ phát thanh vừa cười vừa nói tiếp: "Đừng hoang mang, người bảo vệ chính là bị mấy con chó hoang cắn bị thương. Nói tới đây không thể không nhắc nhở quý vị đang nghe đài. Mùa đông, các con chó hoang tập trung thành đoàn ở các bãi rác, mọi người nên chú ý an toàn, tránh đi những nơi như bãi rác..."

Trái tim đang treo lên của cô nhanh chóng bình tĩnh lại.

Thì ra là chó hoang.

Có thể đừng thổi phồng khi nói về tin tức phiền toái này được không?

Trong đầu Minh Khinh Khinh hiện ra hình ảnh thiếu niên quần áo ướt sũng, đôi mắt màu xanh xám vô tội, trong lòng liền yên tâm. Cô đã nói mà, hắn không giống như sinh vật sẽ làm hại con người đâu.

*

Màn đêm thâm trầm, mưa lớn tầm tã.

Xe của Minh Khinh Khinh rất nhanh đã chạy đến chân núi thẳng với đường quốc lộ, lúc này một chiếc xe màu xanh bất thình lình tăng tốc, đầu xe dồn về hướng xe cô, trong màn mưa ép sát xe cô.

Lốp xe trên mặt đất phát ra âm thanh chói tai.

Minh Khinh Khinh hạ cửa xe bên trái xuống, nghiêng đầu qua nhìn, bên tai vang lên tiếng nhạc heavy metal, ngồi trên xe là mấy đứa nhóc mười bảy, mười tám tuổi, ăn mặc hở hang.

Người lái xe là Minh Nhạc Chi lớn lên ở Mỹ, tính tình kiêu ngạo, ương ngạnh như một đứa trẻ vô pháp vô thiên. Xoay đầu, ngón tay chỉ hướng cô, dùng tiếng Anh nói: "Lão cha năn nỉ chị nhiều như vậy mà chị cũng không chịu đáp ứng, đưa tôi tiến vào giới giải trí thì có tổn thất gì với chị? Chị không phải là sợ tôi đoạt lấy danh tiếng của chị đấy chứ, bà già?"

"Đồ thần kinh." Minh Khinh Khinh nhịn không được nhỏ giọng mắng: "Cô đã đủ mười tám tuổi rồi hay sao mà lái xe nhanh như thế?"

Ngồi phía sau là một cậu thanh niên mặc áo sơ mi màu đen dùng ánh mắt kinh diễm nhìn về phía Minh Khinh Khinh rồi quay sang nói với Minh Nhạc Chi: "Chị cô thật xinh đẹp."

Minh Khinh Khinh được thừa hưởng gen tốt nhất, cả người đều toát lên vẻ đẹp của đại mỹ nhân, nhìn thoáng qua gương mặt lạnh lùng đầy đủ tư vị. So với cô thì Minh Nhạc Chi rất bình thường hoặc phải nói là tầm thường.

Minh Nhạc Chi lập tức vô cùng tức giận, nhìn ra phía sau trừng mắt rồi nói: "Xinh đẹp thì có lợi ích gì? Nếu không phải là cầm tiền của cha tôi thì chị ta có thể thuận lợi tiến vào giới giải trí sao?"

Cậu thiếu niên ngồi bên ghế phụ của Minh Nhạc Chi nhìn về phía cô ngả ngớn huýt sáo.

Mặt Minh Khinh Khinh lạnh xuống, không thèm để ý, nhấn chân ga. Xe lao đi nhanh trong làn mưa.

Cô một tay lái xe, tay kia lấy điện thoại gọi điện cho bảo vệ trong khu biệt thự.

Rất nhanh khu biệt thự bên kia sáng đèn, bảo vệ lái xe đi tới, xuống xe cầm ô đen đi về phía cô.

Thiếu niên ngồi vị trí phó lái của Minh Nhạc Chi mở cửa kính xe, vươn đầu ra nhìn về mấy chiếc xe sáng đèn đi tới đây, nhất thời luống cuống, đẩy tay Minh Nhạc Chi nói: "Hình như chị cô gọi người tới."

Minh Nhạc Chi cố gắng giữ bình tĩnh nhưng biểu cảm vẫn có chút bối rối, nhìn về phía cô quát: "Chị, chị gọi người tới làm gì? Em chỉ là em gái đưa chị về nhà thôi."

"Quên nói cho cô biết", Minh Khinh Khinh hạ cửa kính xe xuống rồi nhìn cô ta chằm chằm, "Đây là khu tư nhân, giống như một hòn đảo nhỏ tư nhân. Nếu đã được người sở hữu mua thì các người có đi theo xe tôi vào cũng là phạm vào hành vi tự ý xông vào nhà dân, có thể bị phạt tù."

Có tiền chính là muốn làm gì thì làm.

Mặt Minh Nhạc Chi trắng bệch, nhanh chóng dừng xe lại. Nhưng mà đã muộn, mấy bảo vệ trong khu này đã lái xe lại đây, những chiếc xe màu đen nhanh chóng đem xe của mấy thiếu niên nhỏ tuổi vây lại.

Ban đêm trời mưa, nhìn cảnh này giống như một màn đóng phim.

Bảo vệ đứng đầu cũng không biết chiếc xe phía sau như thế nào lại vào được tận đây, khẳng định là nhân viên bảo vệ cổng ngoài đã lơ là, mồ hôi trên người anh ta chảy ròng ròng, vội vàng mang ô chạy đến chiếc xe của cô, cùi đầu chào, gõ hai cái lên cửa xe: "Minh tiểu thư."

Minh Khinh Khinh hạ cửa xe xuống, nhìn về phía bảo vệ gật đầu: "Chào buổi tối. Anh trực tiếp đưa đến trung tâm cải tạo trẻ vị thành niên đi."

Minh Nhạc Chi vốn đem mấy người bạn bên Mỹ của mình đến nhà Minh Khinh Khinh để ra oai, ngây thơ tin rằng Minh Khinh Khinh sẽ bị khi dễ bởi đám bạn máu mặt của cô ta. Ngàn vạn lần cũng không nghĩ tới chị kế của cô ta, người bị cha cô ta vứt bỏ ở trong nước lại làm đến mức độ này.

Mặt cô ta liền trắng bệch.

Một số người bị bảo vệ lôi từ trên xe xuống, nhất thời bị mưa to làm cho ướt sũng.

Minh Nhạc Chi lập tức sợ hãi, nhịn không được hét ầm lên.

Cô kéo cửa xe lên, ngăn cản tiếng chửi mắng ở bên ngoài.

Trên mặt cô vẫn còn lưu lại vết bàn tay rất đau đớn, cô không chịu nổi đành rút khăn ướt xoa xoa lên khuôn mặt sau đó nhấn chân ga chạy thẳng về biệt thự.

......

Bình Luận (0)
Comment