Tôi Nuôi Dưỡng Một Anh Cương Thi Bá Đạo

Chương 40 -

Sau khi sấy tóc xong cho hắn, tâm lý sợ hãi của Minh Khinh Khinh đối với Tiểu Phó giảm bớt một tầng.

Thử hỏi làm gì có con hổ nào lại cho người khác động vào đầu của nó?

Ngay cả con mèo cũng sẽ vùng vẫy dữ dội khi bị thổi lông.

Nhưng mà zombie nhỏ lại vẫn luôn an tĩnh ngồi trên ghế, vừa ngoan lại hiền lành.

Cô kêu hắn ngẩng đầu lên, hắn liền nỗ lực đem chiếc cổ cứng đờ này ngẩng cao lên.

Cô kêu hắn đừng động, hắn thật sự ngồi yên trên ghế tựa như chiếc thi thể cứng ngắc, ánh mắt cũng không động.

Minh Khinh Khinh nhịn không được liền nhắc nhở: "Mắt có thể cử động.."

Tiểu Phó yên tâm, mở đôi mắt to tròn, nhắm lại rồi ngọ nguậy xung quanh để giảm bớt đau nhức.

*

Căn phòng mà Minh Khinh Khinh sắp xếp cho Tiểu Phó ở tầng 4.

Lầu 3 đúng là còn có phòng, hơn nữa còn thoải mái hơn cả trên lầu 4, trên giường đều trải thảm nhung thiên nga. Nhưng dù sao Minh Khinh Khinh cũng không thể tiếp thu được một thiếu niên không phải người cứ lảng vảng trước mặt, thỉnh thoảng còn bắt gặp được ánh mắt của hắn, trong lòng cứ phát điên.

Bởi vậy Minh Khinh Khinh theo bản năng sinh tồn có phản ứng sinh học, trong tiềm thức liền đề phòng Tiểu Phó để hắn cách xa cô một chút.

Cô mở cửa phòng, nói: "Hiện tại anh sẽ sống ở đây, giường ngủ đã được dọn rồi." Ngừng một chút, cô nói với Tiểu Phó một cách không chắc chắn: "Anh có biết giường là cái gì không? Người bình thường đều ngủ ở trên giường, không ngủ ở dưới đất."

Trong đôi mắt màu xanh của Tiểu Phó hàm chứa hưng phấn và kinh hỉ.

Sau khi hắn tới trái đất vẫn luôn ngủ ở ngoài trời, sàn nhà lạnh băng hoặc là trên cây.

Hắn cho rằng Minh Khinh Khinh sẽ cho hắn tiếp tục ở lầu 1 nơi của Đản Đản, ngủ trên sàn có lò sưởi đã là tốt lắm rồi nhưng không ngờ cô lại cho hắn giường, một căn phòng lớn với một ban công lớn, nơi có thể phơi nắng.

Hắn phấn khích đến muốn lao lên đỉnh núi Kilimanjaro.

Nhưng hắn sợ làm như vậy cô sẽ cảm thấy hắn là một người hành tinh quê mùa, chưa hiểu sự đời.

Vì thế hắn cố gắng nén lại ánh mắt lấp lánh như muốn trào ra.

"Chính là nó." Minh Khinh Khinh liếc mắt nhìn trong phòng để xác nhận mình không bỏ sót thứ gì.

Vì sợ tiểu zombie bị giật nên cô đã tắt hết các đồ điện đi.

Trong phòng rất đơn giản, chỉ có chiếc giường lớn và bàn giường.

Cô nói: "Tôi cho anh ở vì anh đã cứu tôi."

Tiểu Phó nghe thấy Minh Khinh Khinh nói chuyện với hắn, vội vàng quay đầu lại, lỗ tai dựng lên lắng nghe.

Minh Khinh Khinh nói với hắn: "Nếu tôi quyết định nuôi anh, anh ở đây cũng không cần sợ sệt hay cẩn thận gì. Anh muốn ăn gì trong tủ lạnh có còn thiếu hay muốn nữa thì nói với tôi."

"Chờ anh quen hết đồ đạc trong nhà tôi, tôi sẽ dạy anh nói chuyện hoặc là viết chữ, chờ đến anh thành thạo một trong số đó thì nói cho tôi nhà của anh----hoặc là nơi các anh tụ tập, tôi sẽ nghĩ cách giúp anh trở về."

Trở về?

Tiểu Phó nghĩ thầm, hắn cũng muốn trở lại F.Clafflin nhưng trước mắt xem ra điều này thật xa vời.

"Trừ cái này ra, quan trọng nhất là anh ở chỗ này cố gắng thật cẩn thận, đừng để người khác phát hiện."

Nghĩ đi nghĩ lại, Minh Khinh Khinh lại bổ sung thêm: "Cũng đừng phá hư đồ."

Rốt cuộc cô cũng không biết hắn là sinh vật gì, lỡ một ngày hắn đột nhiên lật tung nhà cô lên thì phải làm sao?

Minh Khinh Khinh vội vàng xác nhận lại lần cuối cùng: "Tính cách anh sẽ luôn thế này đúng không? Sẽ không đột biến?"

Minh Khinh Khinh nói thật nhiều, cô rất ít khi nói nhiều với hắn như vậy, đôi mắt của Tiểu Phó đều biến thành màu xanh nhưng là trong lời nói của cô, tất cả đối với hắn đều là không tín nhiệm cùng không yên tâm, đôi mắt Tiểu Phó lại trở nên thật ảm đạm.

Hắn nghe được câu cuối cùng, vội lắc đầu, tỏ vẻ mình sẽ không đột biến.

......Nhiều nhất là biến thành cái trứng.

Cái này cần nói không?

Có thể hay không dọa đến cô.

Tiểu Phó quyết định học tập con người, không nên nói liền đừng nói, đầu lắc giống cái trống bỏi, cũng chột dạ mà tránh đi tầm mắt của Minh Khinh Khinh.

Minh Khinh Khinh cũng không biết lời hắn hứa là thật hay giả, bất quá nếu đã như vậy thì nuôi trước đi.

Có lẽ, cô gặp được một con 'ngốc bạch ngọt' tiểu zombie đang lưu lạc và sẽ không đả thương người đâu.

"Tôi đi ngủ trước, ngày mai gặp."

Minh Khinh Khinh nhìn di động, đã 12 giờ khuya, sáng ngày mai cô còn phải chạy đến đoàn phim đi chụp cảnh ngoài.

Cơn buồn ngủ ập tới, cô cũng không rảnh phân phó nhiều việc với Tiểu Phó nữa, quyết định đi ngủ một giấc rồi tính tiếp, đem những sự kiện ly kỳ quỷ dị và đột nhiên đầu óc nóng lên nhận nuôi một thứ không phải con người ném một bên.

Chuyện gì thì sáng mai rồi tính.

Tiểu Phó vội gật đầu, nhưng Minh Khinh Khinh đã xoay người xuống lầu nên không thấy.

Tiểu Phó lưu luyến nhìn theo, đến tận khi cô đến ngã rẽ không thấy nữa mới vào phòng.

Hắn biết phòng này ở lầu 4, khoảng cách phòng của Minh Khinh Khinh rất xa, một cái hướng đông một cái hướng tây, là hai phòng cách xa nhau nhất.

Minh Khinh Khinh tuy rằng thương hại, đem hắn trở về nhưng vẫn đối với hắn còn có cảnh giác.

Bất quá, Tiểu Phó cũng không để ý, có thể ở lại nơi đây hắn cũng đã rất vui rồi.

Hắn dùng hai chân cứng đờ đi đến mép giường, đặt mông ngồi xuống sau đó giống người trái đất vậy, ở trên giường nằm vui vẻ lăn một vòng.

Nệm mỏng vừa mềm, lại thơm, cảm giác thoải mái hơn so với mặt đất ẩm ướt, bùn đất gấp mấy lần.

Mặt Tiểu Phó đỏ lên.

Từ sau khi vào trái đất, hắn cảm thấy chưa ai đối tốt với hắn như vậy.

Hắn nghỉ ngơi vài phút, ợ lên cái 'cách' sau đó liền dịch chuyển tới sơn động phía trước nơi đã làm ra cái ổ, đem một ít bảo bối của hắn lấy ra hết.

Bao gồm cả cái muỗng lóe sáng kia.

Khi vừa tới trái đất, lần đầu tiên nhìn thấy cái muỗng được chế tạo bằng kim loại, Tiểu Phó cảm thấy rất mới lạ, moi từ đống rác ra sau vẫn luôn giấu ở bên người.

Nhưng gần đây, hắn mới biết được cái muỗng có thể tùy ý thấy được mọi nơi.

Dù vậy nhưng Tiểu Phó lại rất trung thành với đồ vật mặc dù lúc sau gặp qua nhiều cái muỗng xinh đẹp khác, hắn cũng thích nhất cái mà mình nhặt được.

Hắn không ném cái muỗng cũ của mình mà vẫn đem theo lại đây.

Trong phòng, Minh Khinh Khinh cho hắn có một ngăn tủ. Hắn tìm hiểu nửa ngày, cuối cùng cũng đem tất cả các bảo bối giấu hết vào trong ngăn tủ đó.

Tiểu Phó tâm tình rất tốt, móc quyển từ điển bách khoa toàn thư và radio ra, lại bắt đầu đọc vào ban đêm, cả ngày lẫn đêm theo đúng nghĩa đen.

"Cách tốt nhất để lấy lòng một người phụ nữ là nấu ăn cho cô ấy, phải làm hài lòng dạ dày cô ấy trước."

Từ khi nhặt được cuốn băng Tiểu Phó liền nghe được câu này.

Hắn ngẩng đầu, trong đôi mắt màu xanh xuất hiện một màn sương mơ màng.

Minh Khinh Khinh là giống cái, con người trên trái đất gọi giống cái là "nữ nhân" = Minh Khinh Khinh là nữ nhân.

Hắn không muốn bị cô đuổi đi = hắn phải lấy lòng cô.

Vậy là trước tiên phải học nấu cơm sao?

Tiểu Phó tính toán ngày mai trộm thử một chút.

Vốn dĩ giờ này là thời gian Tiểu Phó ngủ nhưng không biết tại sao hắn chỉ nghĩ tới Minh Khinh Khinh vì vậy mà mỉm cười, hắn càng nghĩ càng tỉnh táo, trái tim đập nhanh hơn.

Hắn giống một tiểu nam hài tràn đầy nhiệt huyết vậy! Nghĩ là làm, hắn nhanh chóng ngồi dậy chuẩn bị dịch chuyển đến thư viện, muốn suốt đêm học nấu cơm.

Vào lúc này, hắn nghe tiếng 'rắc' vang lên.

Tiếng khóa cửa vang lên, rất nhỏ.

Là lầu 3 phòng của Minh Khinh Khinh.

Tiểu Phó sửng sốt một chút.

Trước kia Minh Khinh Khinh lúc không biết hắn tồn tại cũng không khóa cửa phòng bởi vì hệ thống của cửa lớn biệt thự đã đủ an toàn.

Nhưng bây giờ cô lại bỏ thêm khóa.

Cô vẫn còn đang sợ hãi hắn.

Muốn nói không mất mát, khẳng định là giả. Nhưng đối với Tiểu Phó, mất mát này giống như bị xối một đêm mưa, hắn đã quen rồi.

Tiểu Phó chỉ mất mát trong một giây sau đó lại nhanh phấn chấn lên, tinh lực tràn đầy, hơn nửa đêm chạy vào thư viện.

Bình Luận (0)
Comment