Cuộc sống yên bình của cô sau một sự kiện này nổi lên ít gợn sóng.
Nghĩ như vậy, cô liền mở điện thoại ra, vào phần ghi nhớ, tạo ra một phần ghi chép về các từ vựng, tính để cho tiểu "zombie" học được nhiều âm tiết.
Trong thời gian này cô có chút bận rộn, không biết nên viết từ vựng gì cho tốt. Cô nhìn ánh nắng rực rỡ ở bên ngoài liền viết xuống một hàng chữ.
~~~~ "Hôm nay thời tiết thật đẹp, trời nắng lung linh. Không biết ngày mai thời tiết như thế nào?"
Câu đầu tiên là câu trần thuật, câu thứ hai là câu nghi vấn, giúp hắn hiểu tiếng Trung có hai loại câu.
Minh Khinh Khinh cảm thấy tự hào, mình làm lão sư cũng rất chính xác.
Cô viết hết câu, đưa màn hình qua cho Tiểu Phó: "Tôi sẽ mang giấy và bút đến sau. Trước tiên anh cứ xuống dưới nhà ăn xong bữa sáng. Hôm nay không có việc gì làm thì chép lại thật nhiều lần, tôi sẽ dạy anh làm thế nào để đọc."
Tiểu Phó nhanh chóng lấy khí ở dưới bụng phát ra một âm thật dài "en~~~"
Sau khi nói xong mắt như phát sáng, nhìn chằm chằm vào Minh Khinh Khinh,
Cô lúc đầu không biết hắn có ý tứ gì, nhìn thẳng vào hắn hai giây sau đó mới phản ứng lại. Hắn đây chính là muốn cô khen ngợi hắn sao?
Minh Khinh Khinh đành nói: "Không tồi, học rất nhanh."
Nói xong cô còn trái lương tâm bổ sung thêm: "Phát âm thực sự giống tiêu chuẩn."
Quả nhiên, gương mắt tái nhợt của Tiểu Phó nhiễm ngay một tầng mây ráng chiều, tay trái cầm lấy tay phải, hăng hái, vui vẻ đi đường rất nhanh, âm thanh "rắc rắc rắc" vang lên.
Còn cao hứng nhanh nhẹn phát ra "enenenenenen"
Minh Khinh Khinh: "..."
Minh Khinh Khinh rút ra được một vấn đề, xem ra tiểu "zombie" này không quá tự tin, hy vọng được người khác khen ngợi.
Nghĩ vậy cô liên khen ngợi thêm một câu: "Anh thật là thông minh, những lời hôm nay nói ra đều có thể học được."
*
Ở bên ngoài nhà ăn có một mặt sàn làm bằng kính.
Cô theo hắn đi vào, vô tình liếc qua chiếc kính, thần kì phát hiện miệng mình đang nở một nụ cười tươi....
Cô cười thực sự rất vui vẻ.
Ngoại trừ đóng phim, cuộc sống của cô luôn có kỉ luật. Dù sao cũng sống một mình, bên cạnh chỉ có một con mèo. Không ai nói chuyện, chỉ trò chuyện cùng mèo. Khi ở một mình thì không thể cười tươi như vậy, ai nhìn vào còn nghĩ cô bị tâm thần phân liệt. Nhưng những điều tẻ nhạt đó lại làm cạn kiệt sức lực của cô.
Trong một khoảng thời gian hay rõ hơn là năm ngoái, Minh Khinh Khinh cảm thấy cuộc sống rất tẻ nhạt, cô kiếm được rất nhiều tiền nhưng ngoài tiêu tiền ra thì cuộc sống của cô không còn gì nữa.
Có một thời gian không đóng phim, cô chỉ mở to mắt nằm lì trên giường, cũng không biết ngày đó cô muốn làm việc gì.
Nuôi Phì Phì là mục đích duy nhất trong cuộc sống của cô.
Nhưng chỉ trong chớp mắt, cô phát hiện, chú "zombie" này tồn tại giống như xua đi không khí trầm lặng trước kia của cô, mang đến một cuộc sống có chút ý nghĩa.
Ít nhất mỗi buổi sáng dậy, mở mắt ra sẽ lo lắng đề phòng, chuẩn bị tâm lý khi hắn ngồi đợi ngoài cửa tránh làm cho mình hoảng sợ. Còn nấu ăn nuôi nấng hắn, thịt bò tuy nhiều dinh dưỡng nhưng hắn và chó mèo lại không giống nhau, ăn mỗi ngày không tốt.
Đúng vậy, cuộc sống như vậy thật có chút mong chờ.
Cô nhịn không được liền cười rồi nhìn về phía hai người kia, chạy tới bên cạnh bàn đá cẩm thạch.
Tiểu Phó đang đắm chìm trong ngôn ngữ trái đất khi trao đổi cùng Minh Khinh Khinh nên rất vui vẻ, nhưng gần đến nhà ăn, hắn lại càng khẩn trương.
Tựa như một con chuột bị một chú chó con từ bên ngoài tóm lấy và coi nó như một báu vật yêu quý mà cất giữ. Mục đích ban đầu là mong chủ nhân khen ngợi nó nhưng đi cùng với mong đợi, đó cũng là sự lo lắng và sợ hãi rất lớn-
Nếu cô ấy không thích thì sao?
Hắn vừa mong chờ vừa khẩn trương từng giờ từng khắc, nhìn phản ứng sắp xảy ra của cô, trong lòng hắn leo lên một bậc.
Thậm chí vượt qua cả chờ mong, hắn có phần sợ hãi.
Ở ngoài, cô còn chưa thấy bàn cơm ở phía trước, Tiểu Phó đã dịch chuyển tới cạnh bàn, muốn đem bữa sáng trên bàn lớn kia ngăn khỏi tầm mắt cô. Nhưng mà bàn ăn quá dài, hắn không che được gì cả.
Sự thật chứng minh, quả trứng ngoài hành tinh không rành thế sự, thiếu nhiều kinh nghiệm.
Nếu hắn không dịch chuyển thì có thể cô sẽ không chú ý, đi tới mở tủ lạnh trong nhà bếp ra như vậy hắn có thể thu dọn, mang đồ ăn trên bàn đi. Nhưng hắn đã căng thẳng mà dịch chuyển làm cho tầm mắt của cô rơi vào bàn cơm.
Tầm mắt của cô dừng ở đó.
Thực như một kỳ tích, trên mặt bàn không biết từ khi nào đã có một bữa sáng.
Có hai bát cơm trắng đã được xới ra, sự xảy ra khác thường làm cô mặt đối mặt với ánh mắt xám xanh cùng bàn cơm ở trên.
Còn có ba đĩa đồ ăn, bề ngoài đỏ đỏ, xanh xanh, vàng vàng, tím tím. Cô không nhận ra đó là gì.
Trừ cái đó, còn có bánh bao làm bằng tay có hình dạng kỳ quái, nửa phía trước giống con thỏ, nửa phía sau lại là đuôi khủng long.
Nóng hôi hổi.
Đặc biệt quỷ dị.
Rất giống trong mấy cảnh của truyện cổ tích.
Tiểu Phó "hừ" một tiếng, mặt đỏ bừng. Hắn "rắc rắc" ngồi xuống, không dám nhìn cô.
Thật sự muốn biến thành quả trứng.
Minh Khinh Khinh liền nhận ra bữa sáng kỳ quái này là ai làm.
Trên bàn đá cẩm thạch bóng loáng, nồi cơm điện phía trên không có rãnh nhỏ nước, mặt đất cũng rất sạch sẽ. Tay chân của "zombie" vậy mà không thiêu rụi phòng bếp nhà cô, cũng không có nước ngập núi cao mà là dùng hết sức để làm tốt các món điểm tâm này.
Cô không biết nên nói gì mới phải.
Đầu tiên là có hơi buồn cười, có hơi kỳ lạ và cũng hơi khiếp sợ.
Nhưng sự việc xảy ra, tâm trạng như bị ai quạt, xao động một ít rồi nhanh chóng không còn chút gợn sóng.
Tỉnh lại có một bữa sáng như thế này, cô chỉ thấy trên phim hay tiểu thuyết mà thôi.
Những năm ấy nếu không ly hôn, Minh Chinh Trình bận rộn về...sự nghiệp, thường xuyên không về, mẹ cô lại yếu ớt, mười ngón tay không chạm nước. Bà ấy mà làm ra một bữa cơm như thế này thì cả đời cô chưa bao giờ nghĩ tới.
Yết hầu cô hơi nghẹn lại, muốn nói cảm ơn nhưng lại sợ nhìn ra khuôn mặt của một ngôi sao đáng thương.
....
Mà Tiểu Phó cũng rất khẩn trương.
Không nghe thấy cô phản ứng gì, đại não hắn trống rỗng.
Trong lòng trầm đi một ít, gương mặt tái nhợt.
Cô nói không cần tùy tiện đụng chạm vào đồ vật này nọ-
Chính mình lại vào phòng bếp của cô, cô sẽ không nổi giận chứ?