Tôi Nuôi Dưỡng Một Anh Cương Thi Bá Đạo

Chương 46 -

Tiểu Chu đang lái xe đến bãi cỏ bên ngoài biệt thự, gọi điện hỏi Minh Khinh Khinh đã dậy chưa, anh ta đến đón Minh Khinh Khinh tới đoàn phim.

Cúp điện thoại xong, Tiểu Chu cầm vô lăng quay đầu xe, kiên nhẫn chờ đợi.

Ngay cả khi cho anh ta trí tưởng tượng của hàng trăm đạo diễn phim khoa học viễn tưởng, anh ta cũng sẽ không bao giờ nghĩ tới lúc này, Minh Khinh Khinh không một mình ở trong biệt thự.

Minh Khinh Khinh đang đứng ở hành lang, không yên tâm giải thích rất nhiều chuyện cho Tiểu Phó.

"Tôi đã chuẩn bị cho anh một chiếc điện thoại di động. Nó có thể mở khóa mà không cần mật khẩu." Minh Khinh Khinh đưa hai chiếc điện thoại cũ dành cho người già cỡ lòng bàn tay cho Tiểu Phó, nói: "Mở hộp phía dưới là có thể tìm kiếm, mở hộp thứ hai có thể gọi điện thoại, số điện thoại của tôi đã lưu trong đó rồi. Mở hộp thứ ba hình vuông là có thể gửi tin nhắn văn bản."

Tiểu Phó ngạc nhiên nhìn chiếc điện thoại rồi cầm lấy bằng cả hai tay.

Minh Khinh Khinh lại nhẹ nhàng nói: "Không được tùy tiện chạm vào đồ điện, đặc biệt không được dùng tay ướt chạm vào, rất dễ bị điện giật."

Tiểu Phó vẫn đang nghiên cứu chiếc điện thoại dành cho người già trên tay.

Minh Khinh Khinh: "Này!"

Tiểu Phó vội vàng gật đầu: "En."

"Có một hồ bơi và một phòng tập thể dục ở tầng hầm. Anh có thể sử dụng máy chạy bộ, để chế độ đầu tiên, luyện tập đi lại một chút."

Tiểu Phó đôi mắt sáng lên: "Enen, wa!"

"Hôm nay tôi không cần quay ngoại cảnh, cũng không cần quay đêm. Nếu không có chuyện phát sinh, tôi sẽ quay về vào buổi tối.. Không cần làm bữa tối đâu. Tôi sẽ lên mạng đặt cho anh một số quần áo, khoảng 3 giờ chiều họ sẽ tới giao hàng. Nhưng anh không cần mở cửa, tôi sẽ nhắn cho họ để đồ ở ngoài cửa."

Tiểu Phó cầm chiếc điện thoại dành cho người già, tiếp tục: "Enenen."

"Còn nữa, bữa trưa giải quyết thế nào? Anh có thể ăn đồ ăn mua ở bên ngoài của con người không?"

Tiểu Phó nghe xong cảm thấy mình làm phiền Minh Khinh Khinh quá rồi, nhanh chóng chỉ chỉ vào phòng bếp, ý bảo hắn ở nhà có thể tự làm, cô không cần quan tâm đến việc đó.

Dù tệ đến đâu, những chiếc bánh bao buổi sáng vẫn còn chưa ăn hết.

Hơn nữa, dạo gần đây trời ấm lên, trên trời có thêm rất nhiều loài chim, so với đồ ăn chay của Trái Đất, Tiểu Phó thật sự thích các loài chim kia hơn.

Không yên tâm giải thích một hồi, vậy mà đã qua 10 phút.

Minh Khinh Khinh nhớ lại, cô ấy đã giải thích tất cả mọi việc mà cô ấy nghĩ có thể xảy ra, tuy không có thứ tự trước sau nhưng cũng xem như là toàn bộ, hiện tại có lẽ không còn gì cần giải thích nữa rồi.

Cô đặc biệt dặn dò: "Nhớ viết các nét đã sắp xếp, luyện viết cho đẹp, buổi tối tôi về kiểm tra lại."

Tiểu Phó gật đầu, không quên đưa hộp giữ nhiệt trong tay cho Minh Khinh Khinh, nhìn cô đầy mong đợi.

Minh Khinh Khinh: "..."

Ba vạch đen trên trán Minh Khinh Khinh nối lại với nhau.

Cô cúi người thay giày, quàng khăn, mở cửa, nhịn không được quay đầu lại nhìn thoáng qua.

Zombie nhỏ vẫn đứng ngoài hành lang nhìn cô rời khỏi nhà, hai tay cầm điện thoại, dáng người cao, đội mũ "màu" xanh đậm sau gáy, trông có chút trẻ con.

Đèn sàn hành lang bật sáng, ánh sáng chiếu xuống khuôn mặt tái nhợt của zombie nhỏ bé.

Mặc dù biết rằng buổi tối cô sẽ về nhưng đôi mắt màu xanh xám của zombie nhỏ vẫn có một chút bất đắc dĩ không thể che giấu.

Minh Khinh Khinh trong lòng cảm động.

Cô đã quên mất cách nói ra một câu, nói rằng đối với một vật hay với một người, cô ấy có bao nhiêu phần thích. Khi đã đạt đến mức độ lớn, điều đó chứng tỏ bạn đã dành thời gian và công sức vào nó.

Chính vì thời gian và công sức bạn dành cho nó khiến nó trở nên đặc biệt quan trọng đối với bạn.

Minh Khinh Khinh vô cùng đồng ý.

Mới ngày hôm qua, zombie thiếu niên trước mặt cô chỉ được đánh đồng với ba chữ "phi phàm", trong lòng Minh Khinh Khinh chỉ có sợ hãi và thương hại.

Nhưng chỉ sau một đêm thân thiết, qua việc sấy tóc và ăn sáng, hắn đã dần có được nhiều thiện cảm hơn ở cô.

Hắn là không gian ba chiều có thể chạm được.

Phải tới khi chạm vào mới phát hiện hắn vốn dĩ bằng xương bằng thịt.

Vì vậy, có thể có rất nhiều người không phải giống loài của hắn trên thế giới nhưng chỉ có người đang đứng trước mặt cô vào lúc này sẽ đỏ mặt, sẽ nhút nhát, chân thành và nghiêm túc, là đặc biệt với cô.

Minh Khinh Khinh không muốn thừa nhận rằng cô lo lắng cho hắn chỉ vì một đêm nuôi nấng hắn.

Cô khôi phục lại biểu cảm trên mặt, cầm lấy chiếc điện thoại, chìa khóa rồi đi ra ngoài.

Minh Khinh Khinh nhẹ nhàng mở cửa bước lên xe.

Tiểu Chu nghi hoặc nhìn cô: "Ngủ quên?"

Minh Khinh Khinh chải tóc qua gương chiếu hậu, nhìn lướt qua lớp trang điểm của mình, theo phản xạ nói: "Không có a."

Tiểu Chu hỏi: "Vậy sao mãi không ra?"

Anh ta liếc nhìn đồng hồ đeo tay: "Bây giờ là 7 giờ rưỡi, chúng ta gấp rút đến đoàn phim, kiểu gì cũng sẽ đến muộn nửa tiếng. Mấy năm nay em chưa từng đi quay phim muộn, hôm nay là lần đầu tiên."

Minh Khinh Khinh có chút bực bội, không thể nói là bị "tiểu cẩu" đeo bám.

Nhưng cô không biểu hiện ra mặt, bâng quơ nói: "Lông mi trang điểm bị ngược nên muộn."

Tiểu Chu lái xe đi ra ngoài, nhìn hộp giữ nhiệt trên đùi Minh Khinh Khinh: "Đây là?"

Đương nhiên Minh Khinh Khinh thực sự không có ý định mang những chiếc bánh bao có hình thù kỳ dị trong hộp tới đoàn phim, vì vậy nói: "À, đây là bữa sáng của em hôm nay. Làm bị thất bại. Em định mang ra ngoài vứt đi."

"Em không nói sớm, anh còn chưa ăn sáng đây." Tiểu Chu đợi Minh Khinh Khinh, đợi tới khi bụng gầm gừ, không nhịn được trực tiếp vươn tay mở hộp cách nhiệt trong lòng Minh Khinh Khinh, lấy ra một cái.

Minh Khinh Khinh muốn ngăn cản nhưng đã muộn.

Tiểu Chu đã ăn một miếng.

"Ọe."

Minh Khinh Khinh: "..."

Tiểu Chu đạp phanh, đậu xe bên phải con đường ngoằn ngoèo, nhìn chiếc bánh bao kỳ quái trên tay, vẻ mặt không tin: "Đây là cái gì? Khinh Khinh, không phải là em làm đó chứ?"

"Sao mà thế được." Minh Khinh Khinh sẽ không mang cái chậu đen này đổ lên tiểu zombie: "Em gọi món mang đi."

Tiểu Chu hạ cửa kính xe xuống, nôn ra ngoài: "Thực xin lỗi, tuy rằng ảnh hưởng đến vệ sinh công cộng nhưng không thể nhịn được. Em không cần hạ độc giết người, chỉ cần trực tiếp cầm lấy cái này."

Món bánh bao này thực sự khó ăn, chính Minh Khinh Khinh cũng cảm thấy khó nuốt nhưng khi nghe Tiểu Chu nói vậy thì cô không vui.

"Nói chuyện kiểu gì vậy, không đến mức khó ăn đến vậy, dù sao cũng là công việc kinh doanh vất vả."

Minh Khinh Khinh đóng hộp giữ nhiệt lại: "Em không cho anh ăn đâu."

Tiểu Chu: ? ? ?

Đại minh tinh nhà mình hôm nay bị sốt sao?

Bình Luận (0)
Comment