Tôi Nuôi Lớn Một Chàng Hoàng Tử Bệnh Tật ( Dịch Full)

Chương 12 - Chương 12 - Chương 12

Chương 12 - Chương 12
Chương 12 - Chương 12

Chương 12

Đột nhiên Túc Khê như bị dao nhọn đâm vào tim, lại cảm thấy vô cùng áy náy đối với một nhân vật trong game.

Nhân vật qua đường A che cái mông, hùa theo nói tiếp vào: “Đúng, hơn nữa lúc ấy hai người bọn ta làm rơi cái hộp đựng thức ăn ở phòng bếp, làm sao bây giờ chạy đến nơi này của ngươi? Nhất định chính là ngươi lấy, thấy Nhị thiếu gia thích ăn, nổi lòng thèm khát muốn ăn trộm.”

Nhân vật qua đường B cũng xoa gương mặt sưng thâm tím của mình, thiều thào nói: “Nhị thiếu gia, bây giờ món ngon của ngài không chừng đã vào bụng của hắn rồi.”

Lục Hoán lạnh lùng nói: “Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra, trong lòng các ngươi biết rõ nhất.”

Quả nhiên đúng như hắn đoán, chuyện khác thường xảy ra nhất định có gì đó không đúng, hắn nói rồi mà, làm sao phòng bếp lại đột nhiên đưa tới thức ăn nóng hổi, thì ra là Lục Văn Tú có ý đồ trong chuyện này.

Mấy ngày trước, quan chấm thi của triều đình tới kiểm tra, mặc dù hắn là thứ tử, nhưng cũng bị cho gọi qua tham gia, kết quả thắng hai người Lục Văn Tú và Lục Dụ An, Lục Văn Tú bị mất hết mặt mũi, sau đó lập tức nghĩ cách hoạch họe hắn.

Ngày hôm trước còn chưa đủ ầm ĩ, hôm nay rốt cuộc lại nghĩ ra một chiêu vu oan giá họa!

Túc Khê thấy nhân vật trong game sắc mặt khó coi, cũng đồng thời nghĩ đến, vừa rồi nếu không phải mình cản trở cửa, không để cho nhân vật trong game đi ra đổ sạch thức ăn, thì lúc này món thịt heo hầm đó đã sớm bị đổ vào vách chuồng ngựa rồi, Lục Văn Tú và những người này không tìm được chứng cứ, làm sao vu oan được cho hắn?

Cũng là tại nàng…

Nhưng mà, trò chơi này thật là biến hóa khôn lường, ai có thể nghĩ ra được chứ?

Rốt cuộc là cao thủ nào đã tạo ra nó vậy?

Túc Khê có chút nôn nóng, khuỷu tay chống ở trên giường hơi đau một chút, nhưng cũng không dám rời mắt đi chỗ khác, buổi sáng nàng còn nói sẽ không mê mệt trò chơi, mà lúc này đã nàng hoàn toàn giống như một cô gái nghiện game!

“Hừ, ngươi có dám mở hộp đựng thức ăn ở phía sau ngươi để cho chúng ta và Nhị thiếu gia kiểm tra không?” Tổng quản phòng bếp nói: “Nếu tìm được ở nơi này, ngươi phải thừa nhận ngươi là một kẻ trộm đồ!”

Tổng quản phòng bếp vô cùng chắc chắn, món thức ăn kia nhất định là bị Lục Hoán trộm đi, bởi vì thịt heo hầm không nhìn thấy ở phòng bếp, mà trên đất lại vãi đầy màn thầu làm bằng bột pha cám, không phải Lục Hoán đổi chúng cho nhau vậy có thể là ai?

Mà cho dù Lục Hoán không trộm, là người nào đó trộm, thì thịt heo hầm không tìm thấy được, cũng có thể đẩy lên trên người hắn, rồi nói là hắn ăn.

Dù sao, Lục Nhị thiếu cũng chỉ là muốn tìm một lý do dạy dỗ cái đinh nhìn không vừa mắt Lục Hoán, cũng không quan tâm thịt heo hầm thật sự đi đâu mà.

Lục Văn Tú tán thưởng nhìn tổng quản phòng bếp một cái, hắn tìm cho mình một lý do hợp lý đó.

Mà vẻ mặt của Lục Hoán vô cùng khó coi, sắc mặt ảm đạm, đôi mắt đen nhánh nhấp nhô vài tia dữ dằn.

Hắn đã vô cùng cảnh giác, nhưng lại không biết làm sao gần đây lại có nhiều chuyện không tưởng tượng nổi thường xuyên phát sinh, hôm nay mình rốt cuộc là quá mơ hồ, động tác chậm một bước? Hay là buông lỏng cảnh giác, lại trúng ngay bẫy của Lục Văn Tú.

Thấy vẻ mặt này của hắn, Lục Văn Tú càng cảm thấy chắc chắn thịt heo hầm ở trong hộp đựng thức ăn ngay sau lưng hắn.

Bây giờ mình chỉ cần tự tay qua đó mở hộp đựng thức ăn ra, thì lập tức có thể làm Lục Hoán cái đồ thứ tử này biến thành kẻ ăn trộm, làm nhục nhã thanh danh của hắn!

Lục Văn Tú vô cùng vui vẻ, dương dương đắc ý ngoắc ngoắc đầu ngón tay, để cho gọi Lục Dụ An và tất cả người ở Ninh Vương đến đây.

Chuyện náo nhiệt mà, đương nhiên là càng nhiều người thấy càng tốt.

Chẳng bao lâu sau, Lục Dụ An đã được mời tới, theo ở phía sau còn có một đống người làm, dường như là toàn bộ người làm của Ninh Vương phủ cũng chạy tới xem náo nhiệt. Bọn họ bình thường không dám quang minh chính đại xem náo nhiệt, nhưng lần này là Nhị thiếu gia cố ý cho gọi bọn họ tới.

Lục Dụ An lớn hơn Lục Văn Tú mấy tuổi, nhìn chín chắn hơn nhiều, hắn vừa nheo nheo mi, vừa nói lời xã giao: “Cuối cùng là có chuyện gì xảy ra? Ở trong Ninh Vương phủ ăn trộm cũng không phải là chuyện nhỏ, Văn Tú, ngươi có bằng chứng không?”

Một đám người làm phía sau xì xào bàn tán, chỉ chỉ trỏ trỏ vào Lục Hoán.

Một người làm lại gần, nói khẽ bên tai Lục Văn Tú: “Thiếu gia, thịt heo hầm kia khẳng định là ở trong hộp đựng thức ăn sau lưng hắn, ta đã ngửi thấy mùi rồi, ngài cứ vạch trần đi.”

Lục Văn Tú cực kỳ đắc ý, nói với Lục Dụ An: “Ta đương nhiên có chứng cứ.”

Sau đó, hắn nói với một đám người làm sau lưng: “Các ngươi đều mở to hai mắt ra mà nhìn, rốt cuộc là ai trong Ninh Vương phủ đã ăn trộm món ăn của bổn thiếu gia! Hành vi trộm cắp như vậy, ngay cả một tên ăn mày cũng không bằng! Nếu thực sự đang đói bụng, có thể cầu xin bổn thiếu mà, cần gì phải trộm chứ?”

Bình Luận (0)
Comment