Chương 85
Cứ như vậy từng chút từng chút ngày càng hiểu rõ, giống như một người bạn đồng hành điềm đạm. Hình như trong đáy lòng đóng băng ba thước của Lục Hoán dần dần hòa tan và mở ra một cái hố, giấu vào đó một số bí mật mà chỉ hắn và người kia mới biết, dần dần, hắn ngoài lãnh đạm và thờ ơ, sẽ có những cảm xúc bình thường như bao người khác......
...... Hỉ, nộ, ái, ố, hắn dần dần có những thứ này.
Hai câu hỏi, người kia đều trả lời rồi.
Đối với câu hỏi thứ hai, người kia trả lời là – “Đúng vậy.”
Lục Hoán không khỏi nhíu mày, quả nhiên như hắn dự liệu, người kia bởi vì nguyên nhân nào đó mà không thể nói ra lời.
Nhưng, rốt cuộc nguyên nhân đó là gì?
Hắn suy nghĩ kỹ càng một hồi, đang định nâng bút trả lời thì bên ngoài Sài Viện, thị vệ C đến nói cho hắn biết. Trước kia hắn đã sắp xếp ổn thỏa những lều chống rét, ba người bọn họ đã dựa theo bản vẽ của hắn bước đầu làm ra khuôn mẫu, người qua đường C còn dọn dẹp nông trang một lần nữa, bây giờ không còn tuyết đọng nữa.
Hỏi hắn tối nay có thể đến xem một chút hay không, xem nông trang nên sắp xếp như thế nào, lại phân phó bàn giao cho ba người.
Mạch suy nghĩ của Lục Hoán bị gián đoạn, tạm thời để bút xuống, tranh thủ lúc trời tối mà ra ngoài một chuyến.
Hiện tại Túc Khê cũng rất muốn xem nông trang như thế nào, cũng vội vã đi theo tên nhóc cùng đi qua đó.
Chỉ nhìn thôi cũng thấy rõ, sau khi dọn sạch tuyết trên các sườn núi, thật sự đã thay đổi rất nhiều!
Tên nhóc còn thuê người sửa chữa căn nhà gỗ ở nông trang, như vậy thì sau này sẽ thuận tiện cho việc canh gác của người qua đường C! Trong căn nhà nhỏ này, trà, nước, giường, bàn, ghế, cái gì cũng có.
Mà cái lều chống rét nguyên bản kia và gà, cây trồng ở trong viện của tên nhóc cũng đã được vận chuyển đến nông trang, cứ như vậy, bắt đầu từ ngày hôm nay trở đi nông trang đã có thể hoạt động rồi!
Túc Khê mắt nhìn hắn từ bước đầu, dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng cho đến bây giờ, trong lòng vô cùng kích động.
Nàng quét giao diện đến trong lều chống rét bên cạnh căn phòng nhỏ ở nông trang, nhìn chằm chằm vào những con gà đã ở với tên nhóc gần một tháng – quá ít rồi!
Nàng sẽ tặng cho tên nhóc một món quà lớn.
Nàng mở cửa hàng ra.
......
Bên này, nghe nói đêm nay Tam thiếu gia sẽ đến, người qua đường C và Đinh sư phụ đều vô cùng kích động, dù sao thì Tam thiếu gia mới là người lãnh đạo của bọn họ, có rất nhiều chuyện đều phải nghe theo sự phân phó của Tam thiếu gia. Thế là từ xa, một già một trẻ đã chạy ra cửa nông trang nghênh đón.
Lục Hoán và thị vệ C sau khi đến nông trang thì đi thẳng vào trong.
Thị vệ C là một người nói nhiều, trên đường đi nói chuyện liên hồi, một loạt thông báo hiện lên trên giao diện của Túc Khê.
Mà tên nhóc hơi nhíu mày.
Lúc đi đến nông trang, bốn người đột nhiên nghe thấy lều chống lạnh bên cạnh vô cùng ồn ào.
Sau đó, một cơn gió thổi đến, vô số lông gà bay lên.
Vào buổi tối, cảnh tượng kia thật ngoạn mục, trên nền mặt trời lặn, giống như tuyết lông ngỗng bay lả tả.
Người qua đường C kinh ngạc, vội vã lo lắng chạy tới xem, lập tức trợn to mắt: “Trong chuồng gà có rất nhiều gà...... có tới – có ít nhất hai ba trăm con!”
Thị vệ C và Đinh sư phụ cũng chạy tới nhìn xem, vừa nhìn, quai hàm như sắp rớt xuống, suýt chút nữa đã quỳ xuống.
“Trời ơi!”
Tình huống gì thế này? Bọn họ vừa mới rời khỏi nơi này đi đón Tam thiếu gia, những con gà này từ hai mươi sáu con đã biến thành hai ba trăm con rồi!
Bọn họ chấn kinh đến không biết phải làm gì, mà ở phía sau họ, Lục Hoán nhìn những chiếc lông vũ bay lên phía mặt trời lặn ở xa, khuôn mặt tuấn lãng hình như cũng được ánh trời chiều dìm lấy, đôi mắt đen trước sau như một cuối cùng lúc này cũng sáng lên như những vì sao.
......
Bọn họ đương nhiên không biết, nhưng Lục Hoán biết, đây là quà người kia tặng.
Lần đầu tiên hắn kiếm được ngân lượng, có một chỗ ở bên ngoài phủ Ninh Vương và từ trong vũng bùn leo ra ngoài, hắn tràn đầy khao khát về tương lai...
Những khoảnh khắc này, không có ai chia sẻ niềm vui, chỉ có người kia làm bạn.
Nếu người kia có thể ở đây, nếu người kia có thể...
......