Tôi là một Âm Sai, chính xác hơn, tôi là một Hắc Bạch Vô Thường chuyên thu hồn ở dương gian.
Tổ tiên tôi có duyên với Địa Phủ, từng ký kết một khế ước với họ.
Dòng họ chúng tôi từ đời này sang đời khác đều phải phục vụ Địa Phủ, cố gắng tích lũy âm đức để thay đổi vận mệnh đoản mệnh của gia tộc.
Từ năm tám tuổi, tôi đã lê đôi dép lê theo ba đi thu hồn.
Năm tôi mười tuổi, ba tôi vì làm việc quá xuất sắc nên được đặc cách triệu xuống dưới thăng chức, tăng lương. Mẹ tôi nghĩ quẩn, quyết định đi theo ông.
Tôi lập tức trở thành cô nhi, bắt đầu cuộc sống ăn nhờ ở đậu khắp nơi.
Cuối cùng, đến năm mười tám tuổi, tôi tích đủ âm đức để sống đến năm mươi tuổi.
Tôi tự nhủ: "Làm xong vụ này, mình sẽ rửa tay gác kiếm."
Trước khi ra khỏi cửa, tôi nhận được tin nhắn WeChat từ người bạn thân duy nhất của mình – Đinh Mộc.
Đinh Mộc: [Bé cưng ơi, mai là đêm giao thừa rồi. Chờ cậu làm xong việc thì đến tìm tớ nhé. Tớ đã chuẩn bị cho cậu một bất ngờ lớn, là thứ mà cậu nằm mơ cũng muốn có đấy.]
Tôi suy nghĩ một chút về thứ mà mình “nằm mơ cũng muốn có”, sau đó lặng lẽ gõ tin nhắn trả lời cô ấy:
[Ý cậu là một anh tổng tài sáu múi, một tay lái Rolls-Royce, vừa mạnh mẽ cưỡng đoạt tớ tám lần một đêm, vừa quăng cho tớ một tỷ đô rồi bảo tớ đừng dễ dàng yêu anh ta à?]
Đầu bên kia im lặng vài giây.
Sau đó gửi một tin nhắn thoại:
"Cút đi!!!!!!"
Tôi bật cười kết thúc màn trêu chọc.
Trong lòng thầm nghĩ, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ này, tôi sẽ thực sự được tự do.
Tôi có thể cùng bạn thân rời khỏi vùng đất này, không còn bị Địa Phủ trói buộc ở cái thành phố nhỏ bé này nữa.
Tôi sẽ không còn phải làm trâu làm ngựa nữa!
Khi tôi lấy sổ sinh tử ra, nhận danh sách những người cần câu hồn, linh tính mách bảo có gì đó sai sai.
Nhiệm vụ lần này có gì đó kì lạ.
Mọi khi danh sách đều ghi rất rõ ràng.
[Họ tên, ngày tháng năm sinh, công việc, giới tính, nguyên nhân tử vong.]
Nhưng trên tờ danh sách tôi nhận được lần này, ngoài một chữ "Nữ" ở mục giới tính, tất cả đều trống không.
Trước đây cũng từng có tình huống tương tự, nói trắng ra là vì dương thọ của người đó chưa hết.
Thường thì trường hợp này là do bị g.i.ế.c hại, vậy nên không thuộc phạm vi quản lý của chúng tôi.
Chúng tôi chỉ cần đưa họ vào Thành Chết Oan, đợi khi số tuổi trên Sổ Sinh Tử đủ thì mới tiến hành dẫn độ.
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ️
Nhưng lần này thì khác.
"Chưa biết" nghĩa là gì?
Ra khỏi nhà, lòng tôi vẫn cứ thấy bất an, cảm giác khó chịu cứ bám lấy tôi.
Không lẽ lời nguyền 'lần cuối cùng' thực sự ứng nghiệm rồi?
Nơi làm việc hôm nay vô cùng hẻo lánh. Tôi lái xe suốt bốn tiếng mới đến nơi.
Chỗ này đã hoàn toàn cách xa thành phố của tôi.
Thực ra, nhiều người làm công việc thu hồn thường chọn cách xuất hồn để làm việc, như vậy sẽ hiệu quả hơn.
Nhưng tôi lại thích lái xe đi.
Cảm giác này giống như đang lặng lẽ tiễn đưa những người đã khuất đi nốt chặng đường cuối cùng, để cái c.h.ế.t của họ không trở nên quá lạnh lẽo, cô độc.
Tôi đỗ xe bên lề một con đường quê nhỏ hẹp, rộng chưa tới hai mét.
Gió thổi qua cánh đồng cỏ hoang, hơi ẩm trộn lẫn với mùi bùn đất xộc vào mũi.
Bầu trời nặng nề, tầng tầng lớp lớp mây dường như sắp đè sập xuống mặt đất.
Tôi thầm cầu nguyện trong lòng, mong là lúc quay về trời đừng mưa.
Cúi đầu nhìn đồng hồ, đã gần 7 giờ 30.
Thành phố tôi ở vốn thuộc vùng đồng bằng, mùa đông trời tối rất nhanh.
Thêm vào đó, khu này không hề có đèn đường, nên bây giờ đã tối đen như mực, giơ tay cũng chẳng thấy được năm ngón.
Thỉnh thoảng, ánh đèn pha từ chiếc xe lướt qua phía sau phản chiếu lên gương chiếu hậu, lóe sáng trong nháy mắt rồi lại tắt ngúm.
Tôi bắt đầu suy nghĩ vẩn vơ.
Nếu xong việc sớm, chắc trước 10 giờ tôi có thể quay về kịp để cùng Đinh Mộc nấu sủi cảo.
Trong tủ lạnh vẫn còn hộp cherry 4J tôi mua hôm qua mà chưa kịp ăn.
Xa xa vọng lại tiếng khóc nức nở của một người phụ nữ, xen lẫn những lời nguyền rủa.
Giọng thê lương đến mức không giống người sống.
Tôi châm một điếu Hồng Tháp Sơn, ngậm lấy đầu lọc, kéo kính xe xuống.
Cơn gió lạnh buốt trong đêm không thể thổi bay đi sự bức bối trong lòng tôi.
Những cảnh tượng thế này, tôi đã thấy nhiều rồi.
Đối diện với sinh tử của những người xa lạ, tôi đã sớm quen.
Nhiều nhất thì lát nữa thu hồn, tôi sẽ nhẹ nhàng một chút.
8 giờ đúng.
Cuối cùng, giờ làm việc của tôi đã tới.
Tôi nhả ra làn khói cuối cùng trong phổi.
Đã đến lúc làm việc rồi.
Chỉ cần hoàn thành vụ này, tôi sẽ có thể sống như một người bình thường.
Ngay trước mặt tôi, dưới ánh sao yếu ớt, tôi có thể thấy một t.h.i t.h.ể phụ nữ nằm sấp xuống đất, quay lưng về phía tôi. Sau đầu cô ấy có một vết m.á.u lớn.
Dựa theo phân tích đầy chủ quan và không đáng tin cậy của tôi, cô ấy hẳn là đã bị ai đó tấn công từ phía sau, đánh mạnh vào sau gáy rồi ngã xuống đất c.h.ế.t ngay tại chỗ.
Tôi cố nén cảm giác buồn nôn, tự nhủ rằng đây là vụ cuối cùng rồi, nhanh thôi, rồi mọi thứ sẽ kết thúc.
Ngẩng đầu lên, tôi thấy một hồn ma nữ vừa mới ra lò, khoác một chiếc áo đỏ, đứng đờ đẫn tại chỗ.
Tôi mở danh sách ra xem – vẫn hiển thị toàn bộ là "chưa xác định".
Xem ra cái bug trong sổ sinh tử vẫn chưa được sửa.
Haizz, Địa Phủ đúng là có chỗ không ổn, không chịu thuê lập trình viên.
Tôi đã đề nghị bắt thêm vài người, để phía trên phê duyệt kế hoạch này, nhưng bị từ chối.
Thằng cha phụ trách hệ thống sổ Sinh Tử thì suýt khóc lóc van xin tôi đừng đề xuất nữa. Mạng lập trình viên cũng là mạng mà!
Nhưng từ khi Địa Phủ áp dụng hệ thống hóa, không dùng giấy tờ cho sổ Sinh Tử, đủ thứ vấn đề loạn xạ cứ liên tục xuất hiện.
Lần sau phải bắt thêm hai tester, tôi độc ác nghĩ thầm.
Xung quanh đây cũng chẳng có hồn ma nào khác, đoán chừng nạn nhân chính là cô gái xui xẻo trước mặt.
Tôi tiến lên, vỗ nhẹ vai cô ấy:
"Chị em, lên đường thôi."
Hồn ma nữ quay đầu lại.
Gương mặt cô ấy xinh đẹp rực rỡ, nhưng đầy vẻ mơ hồ.
Chúng tôi nhìn nhau.
Mặt này… sao mà quen thế?