Tôi Ở Nhân Gian Làm Âm Sai

Chương 12

Bà già kia hoảng hốt ôm đầu, hai tay run rẩy như mắc bệnh Parkinson: "A a a a, con trai của tôi!"

Bà ta quỳ xuống cố gắng ghép lại đầu và thân thể của con trai mình.

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ️

"Con trai của tôi!"

Bà ta cứ lẩm bẩm câu đó, từng câu từng câu một. Cậu bé an ủi bà: "Bà nội, đừng lo, ba không phải vẫn đang đứng cạnh đó sao?"

Tiếng còi cảnh sát vang lên xé toạc bầu trời, cuối cùng cũng có người đến cứu tôi.

Đám đông tản ra như chim muông, mặc cho Lý Phổ gọi thế nào cũng vô ích.

Một người phụ nữ nhân lúc hỗn loạn đã lấy chiếc tất ra khỏi miệng tôi, tháo dây trói trên người tôi, rồi cởi áo khoác lông vũ của mình quấn quanh tôi.

Tôi thở hổn hển, nếu c.h.ế.t vì cái mùi tất bẩn này, tôi thà mãi mãi ở lại thế gian này làm một linh hồn lạc lối còn hơn phải xuống dưới để bị mọi người chế giễu.

Có người mắng cô ấy: "Ngu ngốc! Con gái và chồng cô c.h.ế.t rồi, cô còn ở đây mặc đồ cho người khác! Đúng là đồ ngốc!"

Trong lúc hoảng loạn, tôi ngẩng đầu nhìn cô ấy, mái tóc cô ấy rối bù, khuôn mặt gầy gò chỉ còn lại xương và da, nhưng không che giấu được vẻ đẹp tiềm ẩn trong cô ấy.

Cô ấy là vợ của Lý Hùng sao?

Tại sao tôi không thấy tên cô ấy trong sổ sinh tử của bà già kia?

Cô ấy mặc kệ những lời mắng nhiếc phía sau, ghé vào tai tôi nói một câu: "Cô mau chạy đi, sự thật cô muốn tìm nằm trong phòng của trưởng làng."

"Ngôi làng này ăn thịt người, đừng tin bất kỳ ai."

"Sự thật ở trong ngôi nhà trắng ở cuối làng!"

Lòng bàn tay tôi nặng trĩu, là điện thoại của tôi.

Tôi không kịp hỏi thêm gì, chỉ nói với cô ấy: "Cô chờ tôi về."

Mặc mỗi một chiếc áo khoác lông vũ, tôi bắt đầu chạy về phía nhà trưởng làng mà người phụ nữ đó chỉ.

Gió lạnh như d.a.o cắt vào cổ họng tôi, tôi cảm thấy như phổi mình sắp nổ tung.

Cuối cùng tôi cũng nhìn thấy cái gọi là nhà trưởng làng, hóa ra đó chỉ là một trạm y tế.

Bên cạnh có một đống mộ xám xịt.

Cô ấy đã lừa tôi sao?

Hay cô ấy thực sự có vấn đề về trí tuệ, vì vậy mà lúc nãy người ta gọi cô ấy là đồ ngốc?

Tôi cảm thấy như tâm hồn mình đã chết, chẳng lẽ tôi không thể cứu được Đinh Mộc sao?

Sau khi lục soát một vòng mà không thấy gì, tôi thất thểu ngồi bệt xuống đất.

Đột nhiên, bên tai vang lên tiếng mắng quen thuộc: "Con bé ngốc này, ta đã theo dõi con từ đầu rồi, biết ngay là phải để ông già này ra tay giải quyết giúp con."

Ba?! Ba ruột tôi?!

Ngước lên, tôi thấy ngay ông ba bất cần đời của mình. Tôi òa khóc như đứa trẻ gặp lại người thân.

Nỗi sợ hãi và lạnh lùng trước cái c.h.ế.t tan biến, chỉ còn lại sự tủi thân.

"Ba ơi, ba cứu Đinh Mộc với! Chỉ còn ba phút nữa là sang năm mới rồi, con không muốn nhìn thấy Đinh Mộc thành quỷ dữ rồi tan biến đâu!"

Ông ấy hừ một tiếng: "Có ba ở đây rồi, không để con bé dễ dàng thành quỷ được đâu."

Ông ấy chỉ vào đống mộ: "Trưởng thôn của bọn họ nằm ở đây này. Con không phải không tìm thấy, mà là tìm nhầm chỗ. Lúc nào cũng lơ đễnh."

Cái gì? Trưởng thôn bị chôn trong mồ mả? Ý là sao?

Tôi lao đến đào bới với tốc độ kinh hoàng, nhanh như chó cào đất.

Chẳng mấy chốc, tôi đào được một khối thịt vuông vức.

Mặc kệ hai tay bê bết máu, tôi ôm nó ra.

"Thịt đất?"

Thịt đất, hay còn gọi là thịt thái tuế, người phàm ăn vào có thể trường sinh bất lão, sống lâu hơn người thường.

"Ba, chuyện này là thế nào? Ba còn úp mở, con sẽ không đốt vàng mã cho ba nữa đâu, sau này cúng ba toàn nước lã đấy!"

Không còn nhiều thời gian, nếu không tôi nhất định sẽ bình tĩnh nghiên cứu.

Ba tôi xoa cằm: "Kẻ hại c.h.ế.t Đinh Mộc sắp xuất hiện rồi, con cứ yên tâm mà xem. Hôm nay mùng một Tết rồi, có người còn sốt ruột hơn con đấy."

Đã sang năm mới rồi ư!?

Tôi nhìn điện thoại, [Mùng Một Tết].

Tôi nhìn Đinh Mộc, cô ấy xuất hiện ngay trước mắt, cả người như muốn bùng nổ.

"Dĩ Đan, cậu đi đi, tớ không muốn làm hại cậu, Tớ sắp không kiềm chế được nữa rồi."

Ba tôi nhẹ nhàng nói: "Cháu gái, chú biết cháu c.h.ế.t oan uổng, cháu muốn báo thù, nhưng cho chú xin năm phút thôi nhé? Chú sẽ đưa kẻ g.i.ế.c cháu đến trước mặt cháu!"

Tiếng xe hơi vọng lại từ phía xa.

Ba tôi đột nhiên hỏi: "Con không trốn đi sao? Họ không thấy được chúng ta, nhưng thấy được con đấy."

Tôi: !!!

Cũng không có chỗ nào để trốn, ba ơi!

May mà bên cạnh cái đống mộ này có một cái rãnh nước, bên trong mùi thối nồng nặc, sâu không thể lường.

Ba tôi nhìn tôi với vẻ khuyến khích:

"Nhảy đi, không c.h.ế.t được đâu, nếu c.h.ế.t thật thì cũng không sao, ba mẹ đều ở dưới chờ con."

Có một khoảnh khắc tôi không thể đảm bảo, nếu ba tôi còn sống, có lẽ tôi sẽ g.i.ế.c ba mình.

Giờ thì, không nhảy cũng không được nữa.

Bọn họ đã lái xe đến ngay trước mắt tôi.

Bình Luận (0)
Comment