Tôi Ở Nhân Gian Làm Âm Sai

Chương 18

Tôi không thèm để ý người phụ nữ vô danh ở đây, truy hỏi anh ta: "Tôi nhớ Lý Hùng còn một đứa con trai, đứa bé đó đâu rồi? Bị người dân trong thôn nhận nuôi hay bị các anh đưa đến trại trẻ mồ côi rồi?"

Lúc này, cảnh sát kia nhíu mày thật sâu: "Cô nói Lý Hùng còn một đứa con trai? Sao trong hộ khẩu nhà họ không có?” 

“Hôm qua chúng tôi vào thôn điều tra, không ai nói với chúng tôi là họ còn một đứa con trai.Lý Hùng chưa kết hôn. Người dân trong thôn nói Lý Hùng cả đời chưa cưới vợ, chỉ sống nương tựa mẹ già."

Lần này đến lượt tôi kinh ngạc.

Vậy người phụ nữ vô danh bên cạnh tôi là gì?

Con trai con gái cô ấy sinh cho Lý Hùng là gì?

Người phụ nữ vô danh nghe chúng tôi nói xong, dường như không thấy có gì bất ngờ.

Cô ấy chỉ ngây người nằm nhìn đèn trên trần nhà.

Cô ấy chỉ nằm đờ ra, nhìn lên trần nhà, ánh mắt chăm chú vào chiếc đèn.

Sau khi cảnh sát rời đi, cô ấy đột nhiên nói một câu: "Tôi không chỉ sinh con cho Lý Hùng, anh ta nói tôi là con đĩ, không xứng để có trong hộ khẩu của gia đình họ."

"Tôi là con đĩ, không xứng để có trong hộ khẩu của gia đình họ."

"Tôi là con đĩ, không xứng để có trong hộ khẩu của gia đình họ."

"Tôi là con đĩ, không xứng để có trong hộ khẩu của gia đình họ."

Cô ấy cười nhếch miệng với tôi, ánh mắt lạnh lùng khiến tôi rùng mình.

Tôi nghe ra ý trong lời nói của cô ấy.

Lý Hùng không cho cô ấy vào hộ khẩu, hơn nữa có lẽ vì sợ cảnh sát phát hiện ra, sẽ mang đến rắc rối.

Sau khi cảnh sát đến, người phụ nữ vô danh trở nên bồn chồn không yên, liên tục đòi xuất viện. Cô ấy không có vấn đề gì nghiêm trọng, chỉ là thiếu dinh dưỡng lâu dài.

Y tá đã làm thủ tục xuất viện cho cô ấy, khi tôi chuẩn bị thanh toán, y tá cười nói: "Tất cả chi phí của các cô đã được ai đó thanh toán rồi."

Tôi tò mò: "Có thể cho tôi biết là ai không?"

Y tá lại cười: "Chính là người cảnh sát vừa rồi. Anh ta đặc biệt thanh toán tất cả chi phí của hai bạn, dặn chúng tôi không làm khó người phụ nữ kia."

Cảnh sát giàu đến vậy sao?

"Con bé này, bị lừa mà còn không biết!"

Giọng của ba tôi vang lên lạnh lùng từ phía sau.

Bị lừa? Bị ai lừa? Là người vô danh sao?

"Anh cảnh sát vừa rồi, anh ta bảo là cảnh sát, nhưng có thấy ánh sáng vàng bảo vệ anh ta không? Nếu một ngày nào đó con bị người ta lừa bán, ba không chút nghi ngờ con sẽ giúp người ta đếm tiền đâu."

Ánh sáng vàng, lúc đó tôi toàn chú ý vào những lời anh ta nói.

Ai lại có tâm trạng để ý anh ta có ánh sáng gì trên người?

Nhưng ba tôi nói đúng.

Người làm nghề này ai chẳng có "Kim cang" bảo vệ.

Hơn nữa là cảnh sát, giờ nghĩ lại, không chỉ không có ánh sáng bảo vệ, mà anh ta còn mang khí thế sát phạt hơn người thường.

Anh ta ta đang dò hỏi tôi.

Bây giờ Lý Hùng và Lão Lục đều đã chết.

Có lẽ với người khác, manh mối này đã đứt đoạn.

Tôi là âm sai mà!

Lấy tin tức từ miệng quỷ dễ hơn nhiều so với từ miệng người.

Lần này tôi khôn ra rồi, tôi đến phòng bệnh của Đinh Mộc nói rằng mình muốn ngủ một giấc, mặc kệ ai đến thì cứ làm việc của mình, đừng làm ồn đánh thức tôi.

Đinh Mộc gật đầu, tiếp tục xem phim.

Giây tiếp theo, tôi xuất hồn, lao thẳng ra sau núi.

Vốn dĩ tôi muốn chiêu hồn ở đây, dùng vài câu chân ngôn chú để ép họ nói ra.

Nhưng khi đến nơi, tôi lại gặp tên cảnh sát giả kia.

Anh ta đang nói chuyện với một người khác, người kia có vẻ lười biếng, ngồi xổm trên đất nghe anh ta nói.

"Cô ta chắc chắn chưa nhìn thấy đám thịt trường sinh kia, nếu không đã không im lặng trước mặt cảnh sát rồi. Không ngờ vẫn còn một con nghiệt chủng chạy thoát. Nhớ để mắt đến con bé Đinh Mộc kia."

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ️

Người kia đeo mặt nạ, trông như tên cướp hung hãn. 

Đừng nói là không thấy rõ biểu cảm, ngay cả đầu hắn ta tròn hay méo tôi cũng không nhìn ra, tôi thật không hiểu trong tiểu thuyết làm thế nào mà có thể nhìn thấy nụ cười bí ẩn trên mặt nam chính cách xa tám trăm mét.

Tên cảnh sát giả lại lên tiếng: "Trận phong thủy ở sau núi này tôi đã xử lý xong rồi, chỉ cần đào đám thịt trường sinh ở thôn Hắc Xà kia về là được”

“Tôi không thể chờ lâu hơn nữa, tôi muốn gặp cô tôi ngay."

Người đeo mặt nạ ừ một tiếng: "Con bé tên Đinh Mộc mạng lớn thật đấy, đã ba lần thoát c.h.ế.t rồi.” 

“Nhưng theo như camera ghi lại thì rõ ràng cô gái này chui lên từ dưới đất, còn tự nói chuyện một mình, chắc chắn có vấn đề."

Tên cảnh sát giả cười: "Cô ta không thể gây ra sóng gió gì đâu. Nói đi nói lại, nếu số mệnh của Đinh Mộc không tệ, sao tôi lại cần thân thể của cô ta làm mồi câu cho cô tôi? Tôi cảnh cáo các người lần này tuyệt đối không để Đinh Mộc bị thương ngoài da."

"Yên tâm đi, lần trước nếu không phải có người báo cảnh sát, chúng ta tới muộn một chút, giờ thì mọi chuyện cũng xong. Người của chúng ta đã vào được phòng y tá rồi, chỉ cần Đinh Mộc…”

Người đeo mặt nạ bỗng dừng lời: "Tôi cảm thấy có người đang theo dõi chúng ta." Hắn nhíu mày, cau mày.

Người này linh cảm thật mạnh, sự nhạy bén của hắn vượt xa người thường.

"Không chạy xa được đâu, chỉ cần đừng làm kinh động đến âm gian, tôi đảm bảo sẽ giúp anh hoàn thành chuyện này."

Bình Luận (0)
Comment