Tên thuật sĩ kia hừ lạnh, vừa cười khẩy vừa chửi: "Muốn gây sự với ta hả!" rồi lại bắt đầu kết ấn.
Tôi hiện thân ngay tại chỗ, rút tấm bài của mình ra: "Âm sai phụng mệnh câu hồn, kẻ nào dám cản đường!"
Mặt tên thuật sĩ trẻ đen kịt hơn đáy nồi.
"Chết tiệt, không muốn gây sự mà cứ đ.â.m đầu vào. Vậy thì tất cả cùng vào đó một chuyến đi! Kính Càn Khôn! Mở!"
Kính Càn Khôn trong tay hắn và tôi giống hệt nhau, nhưng phúc khí của hắn ta dày đến mức không thấy đáy, hắn kích hoạt Kính Càn Khôn với công suất tối đa.
Tôi nhìn mà ngứa cả răng, toàn là ác ý và ghen tị.
Ngay sau đó, linh hồn tôi mất kiểm soát, bị hút vào thân thể Vô Danh.
Khi mở mắt ra, tôi đã ở một thế giới khác.
Thuật Nhiếp hồn chuyển sinh.
Tôi biết mình đã tiến vào ký ức của Vô Danh.
Quá khứ của cô ấy hiện lên trước mắt tôi như cuốn phim quay chậm.
Tôi biến thành Vô Danh, ý thức vẫn là của tôi, nhưng không thể kiểm soát hành động của cô ấy.
"Tôi" mặc một bộ quần áo rất đẹp, cài chiếc kẹp tóc màu xanh da trời. Gương bên cạnh phản chiếu khuôn mặt "tôi".
Thanh tú và xinh đẹp.
“Ba ơi, lần này cho con đi dạy học tình nguyện ở nông thôn đi mà."
"Tôi" lay lay cánh tay người đàn ông bên cạnh, ông ta quay lại, mặt mày âm u vừa định nói gì thì bị người phụ nữ trẻ tuổi hơn cắt lời.
"Ba à, A Tĩnh muốn đi thì cứ cho cô ấy đi đi."
Cô ta nhìn quanh một vòng: "Dù gì sau này gia sản cũng phải để lại cho Dụ Đồng, A Tĩnh là con gái, cứ ở nhà mãi thì cũng kỳ."
Tay cô ta ôm một cậu bé thanh tú, trông khoảng mười lăm mười sáu tuổi, như thể đang khẳng định vị thế.
Tôi nhận ra ngay, cậu bé này chính là Lục thiếu, người sau này bày trận Bách Quan Sinh Thung.
Lục Tĩnh, thì ra tên của Vô Danh hay đến vậy.
Người phụ nữ kia lải nhải: "Ba của Dụ Đồng mất vì cứu A Tĩnh đấy, cô ấy làm cô, chẳng lẽ còn muốn ở lại tranh giành với cháu trai sao?"
Câu nói này vừa thốt ra, cả phòng tiệc im phăng phắc.
Người ba rơi vào thế khó xử, cuối cùng đành nói: "Vậy con... nếu con nhất quyết muốn đi thì cứ đi đi."
Gương mặt "tôi" nóng bừng, thì ra là nước mắt.
Tôi không thể kiểm soát, vội vàng lau nước mắt, cúi xuống nhìn cậu bé: "Dụ Đồng, phải ngoan ngoãn lớn lên nhé."
Cậu bé mười lăm mười sáu tuổi ôm chầm lấy "tôi": "Nhưng cháu không muốn rời xa cô, cháu yêu cô nhất. Cô không được đi!"
Cậu bé ôm chặt "tôi", như muốn hòa làm một, nước mắt cậu bé rơi trên vai "tôi" nóng rực.
Ba tôi nhìn cảnh tượng đó cuối cùng không thể nhịn được nữa: "Nếu con đã quyết định đi, ta sẽ bảo quản gia đưa con."
Lúc sắp bước ra khỏi cửa, tôi dường như nghe thấy tiếng Vô Danh vang lên.
"Họ không sợ tôi tranh giành tài sản, mà sợ Dụ Đồng yêu một cô con gái nuôi lớn tuổi, làm mất mặt gia tộc."
"Chẳng lẽ cả hai cha con đều si mê một cô con gái nuôi?"
Ngày đầu tiên "tôi" đến ngôi làng, gặp một cô bé rất ngoan ngoãn.
Cô bé ấy rất chăm chỉ, tên là Lý Chân.
Cô bé thường mang sách vở đến nhà "tôi" để hỏi bài.
Dần dần "tôi" cũng hiểu biết phần nào về gia đình cô bé.
Mẹ cô bé mất sớm, nhà chỉ có một người cha hết mực yêu thương con gái.
Một ngày nọ, cô bé hỏi tôi: "Cô giáo ơi, ba con cứ muốn giúp con thay đồ lót, nhưng con lớn rồi. Như vậy có đúng không ạ?"
"Tôi" giật mình thảng thốt.
Cô bé nói: "Ba bảo con không biết cài nút áo ngực, ba bảo con còn nhỏ, đến giờ vẫn chưa chịu cho con ngủ riêng. Hôm qua bạn Tiểu Hồng đến nhà thấy, bạn ấy bảo sẽ kể cho cả làng, con phải làm sao đây cô giáo?"
Lý Chân lo lắng đến phát khóc.
"Tôi" đã làm một chuyện ngu ngốc nhất đời, "tôi" bảo Lý Chân: "Tối mai con đợi cô đến nhà, cô sẽ nói chuyện với ba con."
Lý Chân hỏi lại: "Thật ạ?"
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ️
Đến tối, Vô Danh không thấy Lý Phổ đâu, mà lại gặp mẹ con Lý Hùng trên đường.
"Tôi" bị Lý Hùng lôi xềnh xệch vào ruộng ngô, bà lão kia thì liên tục giục hắn nhanh tay lên!
Bà ta vơ đất nhét vào mắt và miệng tôi. "Tôi" không thể nhổ ra, cũng không nuốt trôi, cảm giác nghẹt thở ập đến.
Khi "tôi" mở mắt chờ c.h.ế.t thì một con mãng xà đen có sừng lao tới, quấn chặt lấy "tôi".
Nó dùng lưỡi l.i.ế.m trán tôi, l.i.ế.m sạch đất bẩn trong mắt "tôi", tỏ vẻ vô cùng thân thiết.
Lý Hùng sợ đến ngất xỉu tại chỗ.
Nó kéo lê "tôi" đi cả chục cây số, rồi đưa "tôi" ra khỏi cổng làng.
Nó cất tiếng người: "Kiếp trước ta và nàng là phu thê, kiếp này nàng nhiều kiếp nạn, nhưng ta chỉ có thể đưa nàng đến đây. Đường đời phía trước còn gian nan, nàng hãy tự bảo trọng. Chỉ cần rời khỏi thôn Hắc Xà, nửa đời sau của nàng sẽ bình yên."
Ba tiếng sét long trời giáng xuống, đánh trúng ba điểm trên người con rắn. Sừng trên đầu nó gãy lìa.
Nó lưu luyến nhìn "tôi" lần cuối, rồi quay lưng bước đi.
"Tôi" sợ hãi run rẩy, chỉ muốn mau chóng rời khỏi nơi này.