Tôi Ở Nhân Gian Làm Âm Sai

Chương 24

Ngay lúc đó, ánh đèn xe vụt qua phía sau soi sáng cả khu đất, tuy chỉ lóe lên rồi tắt nhưng cũng khiến hai mẹ con họ giật thót tim.

"Xử lý Tiện Thảo trước, con đi nhốt con kia vào chuồng lợn. Mẹ về nhà dẫn Tiểu Tổ đến, nó với Tiện Thảo là sinh đôi, nó đưa con bé đi chắc là con bé sẽ không tìm về đâu."

Những chuyện xảy ra sau đó tôi đều biết cả rồi. 

Tôi đến câu hồn, thì gặp Đinh Mộc nằm bất tỉnh, và hai bà cháu vội vã trở về sau khi chôn xác.

Chỉ là họ không biết, cô bé kia vẫn luôn đi theo sau họ.

Bỗng nhiên, sấm chớp rền vang trên bầu trời, tôi dường như thấy một con hắc xà đang lượn lờ trên không trung.

"Lê Dĩ Đan, mau tỉnh lại!" Tay tôi nóng rực, như thể có thứ gì đó đang thiêu đốt, khiến tôi muốn hét lên.

Tôi nhớ ra rồi, là chuỗi hạt Phật mà sư phụ kia đã tặng.

Tôi là Lê Dĩ Đan, không phải Vô Danh, cũng không phải Lục Tĩnh.

Tôi là âm sai, Lê Dĩ Đan.

Tôi bị một luồng sức mạnh dịu dàng đẩy ra khỏi cơ thể Lục Tĩnh.

Tên thuật sĩ trẻ đứng khoanh tay nhìn tôi: "Thế nào? Trải nghiệm của cô ta không dễ chịu chút nào, phải không?"

Tôi thề, tôi muốn c.h.é.m c.h.ế.t hắn ngay lập tức.

"Dám cản trở âm sai làm việc, dám giam cầm người sống. Ngươi gan to lắm, để ta đưa ngươi xuống địa ngục nghiền xương tan hồn!"

Tôi liên tục buông lời đe dọa, thực tế thì tay run lẩy bẩy cầu cứu.

"Ba ơi! Ba ba ba ba ba ba ba! Ba đến mau!"

Giờ phút này, dù có ngốc đến mấy tôi cũng hiểu ra Lục Dụ Đồng muốn gì. 

Hắn ta không tiếc đánh cược tính mạng của bao nhiêu người, chỉ để cả cái làng phải trả giá cho những gì họ đã gây ra cho Lục Tĩnh.

Bách Quan Sinh Thung khiến Lục Tĩnh muốn chết không được, còn "thịt trường sinh" dùng để tái tạo thân xác cho cô ấy. 

Hai bát tự sinh thần giống hệt nhau trên đời này ngàn năm khó tìm.

Nhưng lại có những người có bát tự cực kỳ phù hợp, ví dụ như Đinh Mộc.

Lục Dụ Đồng muốn hoán đổi linh hồn, miệng thì nói yêu, nhưng thực chất vẫn ghê tởm Lục Tĩnh.

"Kẻ nào dám cản trở âm sai hành sự?"

Ba tôi cuối cùng cũng đến, ông ấy mặc bộ quan phục đen, ngồi trên kiệu.

Phía sau là mười con quỷ con, khí thế ngút trời.

Lục Dụ Đồng không nhìn thấy, cứ giục giã tên thuật sĩ: "Đừng có lẩm bẩm nữa, bao giờ mới xong?"

"Dụ Đồng, dừng lại đi." Trải qua mọi chuyện, Lục Tĩnh đã nhớ lại tất cả.

Nước mắt cô ấy tuôn rơi.

Lục Dụ Đồng lau nước mắt cho cô ấy: "Cô ơi, sắp không ai ngăn cản được chúng ta bên nhau nữa rồi."

Lục Tĩnh lần đầu tiên hét vào mặt hắn:

"Mấy người bị điên hết rồi đúng không!” 

“Tôi không thích ba cậu, cũng không thích cậu!” 

“Cậu biết tôi ở cái làng này từ lâu rồi, nhưng lại muốn lấy danh nghĩa báo thù để bày ra Bách Quan Sinh Thung, muốn đổi xác cho tôi!” 

“Cậu cố tình không cứu tôi, để tôi phải chịu thêm mấy năm khổ sở! Biến thái, cả nhà các người đều là biến thái! Tôi hận cay hận đắng cái nhà họ Lục này từ lâu rồi.” 

“Cậu tưởng tôi sống ở nhà họ Lục thì sung sướng lắm sao? Tôi phải chịu đựng ba cậu giở trò đồi bại, còn phải nín nhịn chiều theo cảm xúc của cậu.” 

“Biết thế, tôi thà c.h.ế.t đói ngay từ khi sinh ra, còn hơn đến cái nhà họ Lục các người. Tôi đã trốn rồi, sao vẫn không thoát được?"

Cô ấy khóc đến nghẹn ngào, sấm sét trên trời rền vang như thương cảm cho cô ấy.

Lục Dụ Đồng lần đầu tiên lộ vẻ hoang mang: “Cô không thích cháu sao? Vậy bao năm qua cháu chờ đợi là gì?"

Tên thuật sĩ nhỏ giọng xen vào: "Là cậu tự huyễn hoặc bản thân thôi."

Tôi suýt chút nữa bật cười, câu này quá thẳng thắn rồi.

Lục Tĩnh lao đầu vào chính giữa trận Bách Quan Sinh Thung, trên chiếc quan tài vốn dĩ dành cho Đinh Mộc.

Cô ấy chết, những sợi tơ hồn trói buộc cô ấy cũng đứt lìa.

Bách Quan Sinh Thung vốn dùng để trấn áp số mệnh của Lục Tĩnh, nếu không cô ấy đã không thể thoát c.h.ế.t nhiều lần như vậy. Giờ cô ấy chết rồi, sổ sinh tử cũng ứng nghiệm.

Cô ấy đã được giải thoát.

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ️

Tôi và cô ấy coi như đã quen biết mười mấy năm, lòng tôi đầy cảm khái.

Tôi lấy pháp khí ra: "An tâm lên đường, dưới đó có tôi che chở, không ai dám ức h.i.ế.p cô nữa."

Lục Dụ Đồng cũng muốn đ.â.m đầu vào cây, nhưng bị một lực vô hình hất văng, ngã nhào xuống đất.

"Muốn c.h.ế.t theo nàng ấy, ngươi cũng xứng sao!"

Tiếng sấm trên trời đã im bặt.

Xà Lang Quân đã vượt qua kiếp nạn, cuối cùng cũng có được thân xác con người.

Anh ta chắp tay với tôi: "Cảm tạ âm sai đại nhân đã bảo vệ ái thê của ta lâu như vậy. Ta và cô ấy sẽ cùng nhau chuyển thế làm người, ân tình của đại nhân, chúng ta sẽ báo đáp ở kiếp sau."

Tôi tặc lưỡi, anh ta dám từ bỏ hết tu vi, ai bảo loài rắn m.á.u lạnh chứ! Máu nóng thế này cơ mà!

Chắc hẳn đại nhân vật mà Thất Gia nhắc tới, chính là con hắc xà này đã dùng hết tu vi của mình để hứa hẹn điều gì đó, chỉ để Lục Tĩnh sớm được giải thoát.

Lục Tĩnh ngơ ngác, không nhận ra anh ta.

Xà Lang Quân chậm rãi đi theo sau cô ấy.

Lục Dụ Đồng lồm cồm bò dậy, hét lớn vào không trung: "Tôi có tiền, tôi sẽ cho cậu tiền! Quý Thanh Vi, cậu bắt hết bọn họ lại cho tôi!"

Tên thuật sĩ trẻ uể oải đẩy Lục Dụ Đồng ra, rồi cúi đầu chào ba tôi:

"Chú à, năm xưa ba cháu và chú đã định hôn ước cho cháu và con gái chú.” 

“Cháu tên Quý Thanh Vi, con trai út của Quý Bác Minh, chú còn nhớ không?” 

“Chú uống say thua ba cháu một cô con dâu. Vừa nãy Dĩ Đan cũng đã chào hỏi cháu rồi, chúng cháu cũng đã giao đấu, coi như là xem mắt rồi, chú xem hôn ước này khi nào thì thành được ạ?"

?????

Cái gì thế này?????

Chuyện quái quỷ gì vậy?????

Tôi tự hỏi sao tên thuật sĩ này làm việc cho Lục Dụ Đồng mà không hề dốc sức, hóa ra là hắn ta nhắm vào tôi.

Tôi quay sang nhìn ba, ông ấy lại cúi gằm mặt xuống đất.

Còn chuyện gì mà tôi không biết nữa đây!

Cháu trai lớn của tôi nhanh chóng có kết quả xét nghiệm. 

Mảnh da cháy trên đồng xu là của Lục Dụ Đồng, hắn ta nóng lòng muốn kiểm chứng kết quả của mình, không ngờ lại tự làm bỏng mình.

Có kết quả này, vụ án nhanh chóng được phá giải.

Lục Dụ Đồng bị kết án tử hình vì tội g.i.ế.c người.

Mà bệnh suy thận của Lý Chân cũng có kết quả, là do Lục Dụ Đồng đã cho cô ta dùng quá liều loại thuốc độc ngoại quốc mà chúng đã tiêm cho Đinh Mộc.

Chỉ là liều lượng của Đinh Mộc rất nhỏ, còn với Lý Chân, chúng thực sự muốn g.i.ế.c người diệt khẩu.

Tôi đưa Đinh Mộc về bệnh viện, cô ấy đã trải qua quá nhiều chuyện, tinh thần vô cùng mệt mỏi, nằm liền nửa tháng mới dần hồi phục.

Nửa đêm, cô ấy ôm lấy vai tôi, tựa đầu lên vai tôi.

"Dĩ Đan, cậu nghĩ con người có thể thoát khỏi số phận không?"

Tôi mỉm cười: "Đương nhiên là có, năm mới đến rồi, sẽ có phúc khí mới thôi mà."

Tiếng chuông cửa vang lên.

Tôi đi chân trần ra mở cửa, Quý Thanh Vi cười toe toét: "Âm sai đại nhân, có tuyển người làm thêm không ạ?"

(Hết)

Bình Luận (0)
Comment