Chờ cho xe ổn định trở lại, tôi liếc nhìn gương chiếu hậu.
Bà lão vẫn đang ngồi nửa đứng nửa ngồi, vươn cái cổ gầy guộc về phía trước.
Bà ta hình như đang tìm kiếm gì đó.
Bất giác, tôi và bà ta suýt chạm mặt nhau, tôi giật mình suýt đụng vào kính xe.
Bên ngoài đã tối đen như mực, vậy mà bà ta lại cười toe toét:
"Tôi chỉ muốn xem mình đi đến đâu rồi, còn bao xa nữa là về tới nhà."
"Cô gái trẻ sao nhát gan thế?"
"À đúng rồi, cô có muốn ghé vào làng tôi chơi không? Chỉ cách đây một đoạn ngắn thôi."
Lúc này, Đinh Mộc cuối cùng cũng cảm thấy có gì đó không ổn.
Cô ấy quay sang nhìn tôi.
Cùng lúc đó, thằng bé bỗng nhiên ngẩng đầu, hỏi Đinh Mộc:
"Chị ơi, chị lạnh lắm à? Sao trên người chị có nhiều nước thế?"
Rồi nó quay sang bà lão, ngây thơ nói:
"Bà ơi, con lại thấy chị gái tối qua rồi! Không phải bà bảo ba sẽ chôn chị ấy đi sao?"
Bà lão lập tức bịt chặt miệng thằng bé.
Tôi dựng tai lên lắng nghe.
Rõ ràng thằng bé không nhắc đến cô bé miệng đầy bông, mà là Đinh Mộc.
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ️
Bà lão lập tức cắt ngang:
"Trẻ con nói bậy bạ!"
"Dạo này nó cứ suốt ngày bảo có một chị gái đi theo nó, làm gì có chị nào ở đây chứ?"
Thằng bé hất tay bà ta ra, khuôn mặt nhỏ phồng lên tức giận:
"Con không có nói dối! Chị gái tối qua ở dưới gốc cây đa, bây giờ đang ngồi ngay đằng trước kìa."
"Chị ấy rõ ràng đang ở đó mà!"
Đinh Mộc quay lại nhìn nó:
"Em trai, em đang nói chị sao?"
Thằng bé gật đầu ngay lập tức:
"Dạ! Nhưng bà nội cứ nói em nhìn nhầm."
Bà lão dường như chợt nhận ra điều gì đó, sắc mặt tái mét, hoảng hốt quát:
"Đừng nói nữa!"
Đinh Mộc thì thầm hỏi tôi:
"Dĩ Đan, có vẻ bà ta không nhìn thấy tớ à?"
Tôi cũng hạ giọng trả lời:
"Có thể bà ta đang giả vờ. Đừng để ý đến bà ta."
Cô ấy vô thức dựa sát hơn vào cửa sổ bên phải, như thể muốn tránh xa họ một chút.
Cô bé đi cùng hai bà cháu từ đầu đến giờ vẫn cưỡi trên lưng bà lão, thi thoảng há miệng thật to, cố nuốt trọn đầu bà ta vào bụng.
Thử mấy lần không thành, cô bé đành cáu kỉnh bỏ qua, chạy sang quấy rối thằng bé.
Bà lão xoa xoa cánh tay, lẩm bẩm:
"Cô gái à, bật điều hòa lên đi chứ, lạnh c.h.ế.t người rồi! Đừng có keo kiệt tiết kiệm chút xăng dầu đó nữa."
Bắt đầu giở giọng già cả ra mà đòi hỏi rồi đấy.
Nhưng tôi không bận tâm đến bà ta, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn vào gương chiếu hậu, quan sát cô bé kia.
Tôi phải giải quyết đứa trẻ này trước, rồi mới có thể xử lý chuyện của Đinh Mộc.
Nếu cô bé ở trên xe quá lâu, âm khí dày đặc sẽ ảnh hưởng xấu đến Đinh Mộc.
Tôi từ từ dừng xe, quay lại nói với hai bà cháu:
"Xe hình như bị trục trặc rồi. Bà ơi, bà xuống xe giúp tôi dọn mấy cành cây bị gãy chắn trước kính xe, không thì tôi không lái tiếp được đâu."
Sắc mặt bà lão lập tức thay đổi, không còn chút thân thiện nịnh nọt ban đầu nữa.
Bà ta xẵng giọng, cằn nhằn:
"Tôi không xuống đâu! Tôi già cả thế này rồi, còn lớn tuổi hơn cả ba mẹ cô!”
“Cô lại bắt tôi xuống xe? Nếu tôi có mệnh hệ gì, cô chịu nổi trách nhiệm không? Con gái mà không biết liêm sỉ à?"
Vừa nãy còn gọi tôi là "cô em", giờ lại hỏi tôi "có biết liêm sỉ không", thật thú vị.
Tôi cười khẩy:
"Lớn tuổi hơn ba mẹ tôi? Ba mẹ tôi c.h.ế.t cả rồi, sao bà không c.h.ế.t luôn đi cho đủ bộ?"
"Không muốn xuống xe à? Vậy khỏi đi nhờ xe tôi, cút xuống đi!"
Vẻ đắc ý ban nãy trên mặt bà ta lập tức cứng đờ.
Nghe giọng điệu của tôi bắt đầu trở nên gay gắt, bà ta biết ngay tôi không dễ đối phó, bèn xuống nước, vẻ mặt vừa tội nghiệp vừa ngấm ngầm đe dọa:
"Mưa lớn thế này, tôi già cả, chân tay bất tiện."
"Nếu cô không đưa tôi về nhà, tôi và cháu tôi không xuống xe đâu! Nếu tôi có chuyện gì, con trai tôi là người đầu tiên tìm đến cô đấy!"
Nghe vậy, Đinh Mộc rõ ràng tức giận.
Hồn thể của cô ấy bắt đầu hơi ửng đỏ, cho thấy oán khí đang tăng dần.
Cô ấy bất bình chỉ vào bà lão, bức xúc nói:
"Bà bị sao đấy! Bọn tôi thấy bà đáng thương mới cho bà đi nhờ xe mà!"
Tôi giả vờ nói một mình, nhưng thực chất là để trấn an Đinh Mộc:
"Thôi kệ đi, bà ta lớn tuổi rồi, cứ để bà ta ngồi trong xe vậy."
"Nhưng nhớ đừng động vào chìa khóa xe, không là chúng ta không đi được nữa đâu."
Nói xong, tôi mở cửa bước xuống xe một mình.
Đúng như tôi dự đoán, cô bé kia cũng theo tôi ra ngoài.
Cô bé đứng chần chừ bên cạnh tôi, đưa tay chỉ vào cổ họng mình.
Tôi cúi xuống nhìn, lúc này mới nhận ra—
Cô bé không có lưỡi.
Miệng cô bé nhồi đầy bông, chỉ có thể há miệng không phát ra tiếng.
Nhưng tôi vẫn hiểu được ý cô bé—
Cô bé muốn giúp tôi làm việc.
Lòng tôi mềm nhũn.
Tôi xoa đầu cô bé, thuận tay móc đống bông nhét trong cổ họng cô bé ra.
Dùng bùn đất nặn một cái lưỡi giả, rồi móc từ trong túi ra một chiếc bật lửa, hơ nóng qua một chút.
Sau đó, tôi nhẹ nhàng nhét nó vào miệng cô bé.