Tôi Ở Nhân Gian Làm Âm Sai

Chương 9

Nhưng có một điều tôi biết chắc.

Nếu bây giờ Đinh Mộc g.i.ế.c c.h.ế.t Lý Phổ—cũng chính là Lão Lục—

Cô ấy thậm chí không cần phải vào Thành chết oan nữa.

Lệ quỷ g.i.ế.c người là một trọng tội.

Nó sẽ lập tức thu hút sự chú ý của các đại nhân vật dưới Địa Phủ.

Cô ấy sẽ không có cơ hội đầu thai.

Cô ấy sẽ bị đánh tan thành tro bụi.

Nhưng—

Nếu tôi có thể chứng minh được Lý Phổ chính là kẻ ra tay, và có bằng chứng rõ ràng—

Tôi có thể xin phép Địa Phủ để cô ấy tự mình kết thúc nhân quả này.

Lúc đó, cô ấy sẽ được phép báo thù mà không phạm luật.

Tôi không thể mạo hiểm.

Cũng không dám đánh cược.

Hai hàng huyết lệ lăn dài trên gương mặt Đinh Mộc.

Từ một chị đại lạnh lùng, cô ấy đột nhiên sụp đổ, nhào vào ôm chầm lấy tôi, khóc nức nở.

"Tớ thực sự c.h.ế.t rồi sao? Huhuhu…"

"Tớ vừa mới có cuộc sống tốt đẹp mà! Huhuhuhu…"

Cô ấy khóc như một đoàn tàu hơi nước, không thể kìm nén.

Rồi lại khóc thảm hơn:

"Dĩ Đan, cậu cũng c.h.ế.t rồi phải không? Huhuhuhu…"

"Rõ ràng hôm nay là đêm Giao Thừa mà!"

"Ngày mai chúng ta đáng lẽ sẽ rời khỏi đây để bắt đầu cuộc sống mới mà! Tại sao ông trời lại bất công với tớ như vậy?"

Ma quỷ vốn không có nước mắt.

Một khi đã khóc, tinh khí sẽ tiêu hao nghiêm trọng.

Tôi ôm cô ấy, nhẹ giọng an ủi:

"Mộc Mộc, đừng khóc nữa. Nhìn xem, người này có phải là kẻ đã g.i.ế.c cậu không?"

Cô ấy quay đầu lại, nhìn Lão Lục đang nằm dưới đất.

Hắn trợn tròn mắt, mở to như chuông đồng, rõ ràng là hoàn toàn bị dọa cho khiếp vía.

Hắn thực sự nhìn thấy quỷ rồi.

Tôi lấy ra sợi dây nhân quả mà ba tôi đã lén lút giúp tôi xin được từ Địa Phủ.

"Bé cưng, đừng cử động, để tớ buộc cho cậu nhé."

Tôi dịu dàng buộc một đầu dây âm vào cổ tay Đinh Mộc, rồi nhấc Lão Lục lên như một con ch.ó chết, buộc đầu dây dương vào người hắn.

Dây Nhân Quả—trói buộc nhân quả.

Chỉ cần giữa hai người có liên kết nhân quả, dù là người hay ma, khi bị trói cùng nhau, họ sẽ nhìn thấy sự thật của quá khứ.

Chỉ có 30 giây, nhưng đủ để làm sáng tỏ tất cả.

Tôi cắn ngón tay, nhỏ một giọt m.á.u lên mí mắt của Lão Lục.

Tôi từ nhỏ đã đi đường âm, cơ thể tôi chẳng khác gì một cái xác không hồn.

Hành động này tương đương với việc dập tắt dương hỏa trên người hắn, mở ra âm nhãn.

Có thể người ngoài không nhìn thấy Đinh Mộc.

Nhưng giờ đây, Lão Lục nhất định sẽ thấy được.

"Vạn vật sinh, nhân quả hiện."

Theo câu chú ngữ, một màn hình nước hiện lên trong không trung.

Người trên màn hình chính là Đinh Mộc và Lý Phổ.

Đinh Mộc nằm trong vũng bùn, trên người không một mảnh vải che thân.

Toàn thân cô ấy cứng đờ, rõ ràng là không còn chút sức lực nào để đứng dậy.

Lý Phổ vừa hay đi ngang qua, thấy cảnh tượng đó thì giật mình, hắn ta nhanh chóng nhìn xung quanh.

Sau khi xác định không có camera hay người ngoài, hắn ta nuốt nước bọt, lẩm bẩm: "Ông trời thương tình cho mình có tiền chữa bệnh cho con gái, lâu lắm rồi chưa được ăn thịt, đây là ban cho mình một con đàn bà để chơi đùa sao?"

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ️

Hắn ta từng bước tiến lại gần Đinh Mộc.

Tôi vội quay mặt đi, sợ phải chứng kiến những cảnh tượng kinh khủng.

Đinh Mộc mắt ngấn lệ: "Chú ơi, chú cứu cháu với."

Lý Phổ chậm rãi tiến lại gần Mộc Mộc, hắn ta ngồi xổm xuống: "Cứu cháu thì chú được lợi gì?"

Đinh Mộc khẩn khoản cầu xin hắn ta: "Cháu có hơn chục vạn tiết kiệm. Chú cứu cháu, số tiền này cháu cho chú hết, xin chú gọi điện cho bạn cháu một cuộc thôi mà! Cầu xin chú."

Ánh mắt Lão Lục lộ ra vẻ lạnh lẽo: "Được thôi, nhưng mà cháu phải hầu hạ chú trước đã."

Hắn ta vừa nói xong, dây nhân quả liền rơi xuống đất.

Ba mươi giây kết thúc.

Trong phòng lại trở về như ban đầu.

Lý Phổ trừng mắt nhìn tôi, sắc mặt tái nhợt, hơi thở dồn dập.

Hắn sợ đến mức nước mũi nước mắt ròng ròng, lắp bắp giải thích:

"Tôi… tôi không g.i.ế.c cô ấy! Tôi chỉ là… đã lâu rồi chưa chạm vào đàn bà thôi!"

"Lúc tôi định ra tay, có một người đàn ông mặc vest xuất hiện, mang theo mấy tên vệ sĩ, bọn họ đánh tôi tơi bời rồi cảnh cáo tôi đừng động vào cô ấy!"

"Nhưng—bọn họ cũng không cứu cô ấy! Sau khi cảnh cáo xong, bọn họ rời đi."

"Sau đó tôi có gọi báo cảnh sát, nhưng trong làng không có tín hiệu."

"Bà già đưa cô về đây không phải người tốt! Nếu không phải tôi, cô đã bị bà ta bán vào sâu trong núi rồi!"

"Tôi chỉ định ngủ với cô một đêm rồi cho cô đi thôi."

Tôi cười nhạt, giọng khinh miệt:

"Thiện nhỏ không phải thiện, ác nhỏ không phải ác.

Bây giờ giả vờ lương thiện thì cũng đã quá muộn rồi."

Tôi liếc nhìn đồng hồ—

Chỉ còn hai tiếng nữa là hết ngày hôm nay.

"Mộc Mộc, cậu nhớ lại xem có phải hắn đã g.i.ế.c cậu không. Nếu không nhớ ra cũng đừng cố ép mình."

Tôi liếc nhìn Đinh Mộc.

Chiếc áo khoác đỏ trên người cô ấy bắt đầu rỉ m.á.u xuống từng giọt.

Bình Luận (0)
Comment