Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh

Chương 207

Không ít người xem thấy người được chọn may mắn như vậy, liền thi nhau bình

luận.

【Tôi chẳng có tài cán gì, chỉ là có nhan sắc thôi, anh đẹp trai ơi nhìn em này.】

【Chị đây cũng chẳng có gì ngoài ba căn biệt thự ở khu Thượng Thành, năm

chiếc xe hơi, với dăm ba chục triệu tệ trong tài khoản. Chị thích mấy em trẻ

trung như em, nếu em ưng thì cho chị xin cách liên lạc nhé.】

【Đù, đại gia kìa, thôi tôi không cần cố gắng nữa.】

【Tuổi trẻ chưa biết cơm mềm là ngon!】

【Người ta vừa thi đại học xong, chắc chỉ mười bảy, mười tám tuổi, biết đâu

còn chưa thành niên, thôi bỏ đi.】

Lộ Dao liếc nhìn những dòng bình luận này, thu lại vẻ mặt, dứt khoát nói: "Tôi

thành niên rồi, hơn nữa tôi cũng đã có người mình thích rồi, xin lỗi."

Nói rồi quay sang nhìn An Như Cố: "Thực ra tôi cũng không có gì muốn xem

cả."

Kết quả học tập của anh rất tốt, gia đình hòa thuận, mọi người đều khỏe mạnh.

Chỉ còn một điều, nhưng anh không muốn xem. Dù sao đó cũng là kết cục đã

định, xem bói cũng không thể thay đổi được gì.

Một số khán giả trong phòng livestream lập tức thất vọng, hóa ra anh chàng đẹp

trai này đã có chủ rồi.

"Nếu em không có gì muốn xem, vậy tôi xem duyên phận cho em nhé."

Lộ Dao bị chọc trúng chỗ đau, đột nhiên ngẩng đầu nhìn An Như Cố. Đôi mắt

đối phương trong veo, không chút tạp niệm, khiến anh có cảm giác như bị nhìn

thấu.

Anh đành phải nói: "... Vâng."

Ánh mắt An Như Cố lướt qua khuôn mặt anh: "Bát tự của em Thân vượng, cần

Thực Thương để tiết Thân, nhưng Ấn lại khắc chế Thực Thương, hiện tại em

đang vướng vào một mối tình đơn phương, hơn nữa đã thích người ta được hai

năm rồi, đúng không?"

【Anh chàng đẹp trai ưu tú như vậy mà cũng phải yêu đơn phương sao?】

【Ghen tị quá đi, người được anh ấy thích thật sự quá may mắn.】

Lộ Dao cụp mắt xuống: "Đúng vậy, là hai năm. Vì sợ ảnh hưởng đến kết quả

học tập của cô ấy, nên em vẫn luôn giữ kín trong lòng."

"Tài tinh của em bị xung khắc, hơn nữa không có hung tinh nào hóa giải, có lẽ

em đã thất tình rồi."

Khuôn mặt hoàn mỹ hiếm khi xuất hiện một tia rạn nứt, Lộ Dao giơ tay che

mặt, không để khán giả trong phòng livestream nhìn thấy biểu cảm của mình,

giọng nói nặng nề truyền ra từ khe hở giữa các ngón tay: "Ừm, em tỏ tình bị từ

chối rồi. Em thích cô ấy, em cảm thấy cô ấy cũng thích em, nên chúng em đã

âm thầm hẹn ước sẽ thi vào cùng một trường đại học, Đại học Thủ Đô.

Kết quả, khi nhận được giấy báo nhập học, em mới biết cô ấy không đăng ký

vào Đại học Thủ Đô, mà là Đại học Hải Môn, một trường ở phía Bắc, một

trường ở phía Nam.

Lúc nhìn thấy danh sách ở chỗ giáo viên chủ nhiệm, em hoàn toàn c.h.ế.t lặng.

Điểm của cô ấy rất cao, chắc chắn có thể đỗ vào Đại học Thủ Đô, vậy mà lại

thay đổi nguyện vọng, em thật sự không hiểu.

Vì vậy, em đã chủ động gọi điện thoại hỏi cô ấy tại sao lại đăng ký vào Đại học

Hải Môn?

Trong lúc kích động, em đã thổ lộ với cô ấy.

Sau đó..."

Lộ Dao không nói tiếp, nhưng khán giả có thể đoán ra từ biểu cảm của anh,

chắc chắn là bị từ chối rồi.

【Woa, đây là chuyện tình học bá sao?】

【Người được chọn may mắn có phải là tự mình đa tình không vậy, biết đâu

người ta chẳng có ý gì với cậu ta.】

【Đúng vậy, một trong ba ảo tưởng lớn nhất của đời người chính là cảm thấy

người khác thích mình.】

Lộ Dao điều chỉnh lại tâm trạng, buông tay xuống, nhìn thấy những bình luận

này, trong lòng anh tràn đầy cảm xúc lẫn lộn, một lúc lâu sau mới thản nhiên

nói: "Đúng vậy, là em tự mình đa tình, chắc chắn cô ấy không thích em, nên

mới dứt khoát từ chối như vậy."

Miệng thì nói vậy, nhưng trong lòng anh đau như bị ai bóp nghẹt.

Sao cô ấy có thể không thích mình được?

Khi bạn ngồi sau pha trò, mọi người cười ầm lên, cô ấy cũng không nhịn được

cười theo, sau đó sẽ len lén nhìn anh, đôi mắt sáng lấp lánh.

Còn tại sao anh biết chuyện này, đương nhiên là vì anh cũng nhìn cô ấy.

Trong tiếng cười nói rộn ràng, hai người bốn mắt nhìn nhau, sau đó đều lặng lẽ

dời mắt đi.

Bọn họ là bạn cùng bàn, cô ấy thường xuyên nhìn anh ngẩn ngơ. Anh từng nhặt

được cuốn sổ ghi chép của cô ấy, trên đó toàn là tên của anh.
Bình Luận (0)
Comment