Chu Lạc Nhi nhận ra thái độ của đối phương, nhưng cô ta không để bụng, nhìn
gương mặt ngày càng xinh đẹp của mình trong gương, trong lòng vừa vui mừng
vừa có chút mơ hồ.
Cô ta không hề nói dối.
Gương mặt này của cô ta quả thật chưa từng “dao kéo”, dáng người cũng không
phải do học theo ai.
Mà là do người khác ban tặng.
Nghĩ đến đây, cô ta đưa tay lên sờ mặt dây chuyền hình con hồ ly trên cổ. Con
hồ ly được làm bằng ngọc vô cùng sống động. Cảm nhận được cô ta chạm vào,
viên ngọc vốn lạnh lẽo bỗng chốc ấm lên, như đang đáp lại cô ta.
Đạo quan Xuất Vân
Lương Tinh tìm một nơi vắng vẻ, gọi điện thoại cho bạn, kể lại toàn bộ những
gì An Như Cố nói cho cô ấy nghe.
Giọng nói của người bạn vang lên trong điện thoại: “Thật sao?”
Lương Tinh vội vàng nói: “Không phải tớ đã nói với cậu là dạo này tớ đen đủi
lắm sao? Thì ra là do Chu Đình Đình mượn mất vận may rồi! Vị đại sư kia lợi
hại lắm luôn, không cần ra khỏi cửa cũng biết chuyện thiên hạ.”
Người bạn trầm ngâm: “Tớ còn tưởng là do anh ta trăng hoa cơ, tớ đang tính
chia tay rồi đây này, vậy có cách nào giải quyết không?”
Giọng điệu của Lương Tinh tràn đầy sùng bái: “Tất nhiên là có rồi.”
Người bạn suy nghĩ một hồi, nghiến răng nghiến lợi, hạ quyết tâm: “Được, vậy
nhờ cậu, nếu giải quyết được chuyện này, tớ sẽ trả một triệu tệ.”
“Không ăn thịt heo cũng từng thấy heo chạy”, cô ấy từng nghe Lương Tinh kể,
lần trước tìm An Như Cố giúp đỡ đã tiêu tốn hơn một triệu tệ.
Lương Tinh đồng ý: “Để tớ hỏi cô ấy xem có đồng ý hay không.”
An Như Cố cảm thấy chuyện này có chút kỳ quái, vì vậy cô không từ chối mà
đồng ý ngay lập tức.
Bạn của Lương Tinh cũng ở Bắc Kinh, hôm nay đã muộn rồi, không tiện đi
đường, vì vậy hai người hẹn hôm sau cùng đến Bắc Kinh.
Bạn của Lương Tinh sống trong một căn biệt thự sang trọng ở khu vực Tam
Hoàn, có cả vườn hoa, môi trường tao nhã.
Nhìn thấy người bạn trong lời kể của Lương Tinh, ánh mắt An Như Cố lướt qua
gương mặt đối phương, trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác quen thuộc.
Lương Tinh hiện tại không còn nổi tiếng nữa, nhưng người bạn này lại là nữ
diễn viên thường xuyên xuất hiện trên TV.
Lý Thu Nguyệt ngây người trước dung mạo của An Như Cố, một lúc sau mới
nhận ra mình thất lễ, vội vàng đưa tay ra: “…Chào cô.”
Thấy cô ấy như vậy, Lương Tinh che miệng cười trộm. Lần đầu tiên cô nhìn
thấy An Như Cố cũng không kém phần kinh ngạc so với Lý Thu Nguyệt.
An Như Cố đưa tay ra, nắm tay đối phương một cái rồi buông ra, đi thẳng vào
vấn đề: “Bạn trai cô có ở nhà không?”
Lý Thu Nguyệt “ừ” một tiếng, thái độ vô cùng nhiệt tình: “Anh ấy ở nhà.”
Cô ấy dẫn hai người lên một căn phòng ở tầng hai, nhỏ giọng nói: “Mấy hôm
nay anh ấy bị đảo lộn giờ giấc sinh hoạt, vừa mới ngủ, tôi cũng không biết anh
ấy đã dậy chưa.”
Cô ấy đẩy cửa nhìn vào, phát hiện bạn trai đang ngồi trước bàn, trên tay cầm
một bức ảnh, rõ ràng là đã dậy rồi.
Cô ấy thở phào nhẹ nhõm, bước đến bên cạnh bạn trai, vỗ vai anh ta: “A Thành,
có hai người bạn đến tìm, em giới thiệu với anh một chút.”
Vì sợ bạn trai phản cảm, nên cô ấy không nói thẳng là đến để “trừ tà”.
Nói xong, cô ấy vô thức cúi đầu xuống, lập tức trợn tròn mắt.
Bạn trai cô - Tô Thành không phải đang xem ảnh của hai người, cũng không
phải ảnh của người nhà, mà là ảnh selfie của một cô gái ăn mặc xinh đẹp.
Trước đây cô không biết người phụ nữ này, nhưng mấy ngày nay, cô đã khắc
sâu những đặc điểm của cô ta trong lòng, cho dù có hóa thành tro cô cũng nhận
ra.
Không phải là cô nàng Chu Lạc Nhi đang “thả thính” bạn trai cô thì là ai?
Tô Thành nhìn bức ảnh, ánh mắt mê mẩn, tay phải không tự chủ được mà đưa
lên vuốt ve gương mặt người con gái trong ảnh.
Cho đến khi bị vỗ vai, anh ta mới như người vừa tỉnh mộng, vẻ mặt ngơ ngác.
Chưa kịp phản ứng gì thì bức ảnh trên tay đã bị người ta giật mất, bên tai vang
lên tiếng quát giận dữ: “Nhìn ảnh con khác mê mẩn như vậy, anh có coi tôi ra gì
không?”
Vẻ mặt mê mẩn của Tô Thành khiến cô ấy đau nhói mắt.