Vương Kha vừa đi xuống lầu, vừa đưa tay ôm đầu, kêu than: "Mẹ, con vừa gặp
ác mộng."
Trương Linh vội vàng hỏi: "Gặp ác mộng gì?"
Rõ ràng là Vương Kha vẫn còn sợ hãi, giọng nói run rẩy: "Con nằm mơ thấy
mình đang ngồi trên giường cưới, đối diện là một người phụ nữ mặc áo cưới,
hai người tay trong tay, đang uống rượu giao bôi. Sau đó có một nha hoàn cắt
một lọn tóc của mỗi người, nói là kết tóc phu thê gì đó. Rồi người phụ nữ đối
diện con bất ngờ mỉm cười, nói một câu rất dài, nhưng con không nghe rõ.
Người đó trông không giống Phương Phương chút nào, mà lại rất giống với
bóng người mà con nhìn thấy trong gương hôm trước!"
Phương Phương là bạn gái của Vương Kha.
Vợ chồng Trương Linh nghe vậy, lo lắng đến cực điểm, vội vàng đi đến cầu
thang, an ủi Vương Kha đang hoảng loạn.
Vương Kha xoa cằm, tò mò nói: "Chẳng lẽ là do con đẹp trai quá nên cô ấy để ý
đến con sao?"
Mặc dù người phụ nữ kia rất xinh đẹp, nhưng lần đầu tiên Vương Kha nhìn thấy
cô ta lại là trong gương, cho dù có đẹp đến đâu, thì cậu ta cũng không nảy sinh
bất cứ tà tâm nào.
Trương Linh mất hết cả nụ cười, hung hăng đánh vào cánh tay Vương Kha: "Đã
lúc nào rồi mà con còn ở đó nói đùa được nữa hả?"
Tuy nhiên, trong lòng cô ta cũng không nhịn được suy đoán theo hướng mà
Vương Kha vừa nói, chẳng lẽ thật sự là do con trai mình quá đẹp trai, nên đã bị
người ta để ý sao?
Vậy thì đúng là quá xui xẻo rồi!
Bà đồng mắt mù nghe vậy, khẽ "hừ" một tiếng, thở dài: "Mẹ con nói lúc đầu con
gặp ác mộng đều không nhớ gì, giờ thì lại bắt đầu nhớ được giấc mơ, chứng tỏ
nó đang ngày càng ảnh hưởng sâu sắc đến con đấy."
Nghe thấy giọng nói xa lạ, Vương Kha lúc này mới hoàn hồn, nhìn xuống dưới
lầu, đột nhiên ngạc nhiên thốt lên: "Sao nhà mình lại có nhiều người thế này?"
Ánh mắt cậu ta rơi trên gương mặt thanh tú của An Như Cố, trong mắt không
khỏi lóe lên tia kinh diễm.
Trương Linh vỗ vai con trai, an ủi: "Đây là những vị đại sư mà mẹ mời đến để
trừ tà cho con đấy, con phải nghe lời họ."
Vương Kha cũng ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc, bèn gật đầu:
"Con hiểu rồi... A, con nhớ ra cô ta đã nói gì với con rồi! Cô ta nói tối nay sẽ
đến tìm con, đưa con đi!"
Vương Kiến Quốc nghe vậy, sợ đến mất vía, vội vàng ôm chặt lấy tay Vương
Kha, như thể làm vậy thì con trai ông ta sẽ không bị thứ không sạch sẽ kia bắt
đi.
Trương Linh hoảng loạn đến cực độ, cố gắng kiềm chế nỗi sợ hãi trong lòng,
cầu cứu mọi người xung quanh: "Các vị đại sư, nó nói tối nay sẽ đến đưa con
trai tôi đi, giờ phải làm sao đây?"
Sắc mặt của những người có mặt ở đây không còn thoải mái như lúc ban đầu
nữa. Nó có thể báo mộng, có thể hiện hình trong gương, còn nói là tối nay sẽ
đến bắt người.
Trời ơi, đây chắc chắn là một con quỷ dữ rồi!
Lúc này, bà đồng vốn rất tích cực lên tiếng lại im bặt, rõ ràng là đang suy nghĩ
cách đối phó.
Trong bầu không khí im lặng, giọng nói lạnh nhạt của An Như Cố vang lên:
"Nó vẫn chưa đến, cứ chờ đã."
Mọi người nghe vậy, nghĩ lại cũng chỉ còn cách này, nên bèn đề nghị sắp xếp
chỗ nghỉ ngơi cho mọi người.
Biệt thự của nhà bọn họ rất rộng, trên lầu có rất nhiều phòng ngủ, nên mỗi
người được sắp xếp một phòng.
Tuy nhiên, cho đến tận mười giờ tối, bọn họ vẫn chưa ai trở về phòng ngủ, mà
đều ngồi canh giữ ở phòng khách.
Thế mà An Như Cố lại trực tiếp quay về căn phòng được phân cho mình, đi
thẳng vào nhà vệ sinh rửa mặt, đánh răng, khiến mọi người không khỏi khó
hiểu.
Rõ ràng là đối phương nói tối nay sẽ đến, sao An Như Cố lại đi ngủ rồi?
Những người khác không tiện đến hỏi, chỉ có tiểu đạo sĩ là tò mò, bèn đi đến
trước cửa phòng An Như Cố, ngạc nhiên hỏi: "Chị gái, chị không ở đây canh
giữ cùng với bọn em sao?"
Những người khác ngoài miệng thì ra vẻ không quan tâm, nhưng thực chất đều
đang vểnh tai lắng nghe.
An Như Cố thản nhiên đáp: "Chị quen ngủ sớm."
Tiểu đạo sĩ nghe vậy, có chút lo lắng: "Nhưng chúng ta đâu biết nó sẽ đi vào từ
đâu, tốt nhất là nên ở cùng nhau, không nên hành động riêng lẻ, nhỡ đâu nó lẻn
vào phòng chị trước thì sao?"
An Như Cố: "Không sao đâu."
Tiểu đạo sĩ ngạc nhiên trước thái độ bình tĩnh của cô: "Vì sao ạ?"
"Vì nó phải đến ba giờ sáng mai mới đến."
Tiểu đạo sĩ: "???"
Những người khác: "???"
Sao cô ấy biết rõ như vậy?