Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh

Chương 78

Công ty bất động sản Trường Cửu, Nam Thành

Nhóm người của Cục Quản lý Đặc biệt đã ở đây ba ngày rồi, nhưng vẫn chưa

tìm ra manh mối về nơi cất giấu vật trấn yểm. Sự việc này đã ảnh hưởng đến

hàng trăm nhân viên của công ty và lan truyền trên mạng xã hội. Cấp trên đã

yêu cầu họ nhanh chóng giải quyết để tránh gây hoang mang dư luận.

Trách nhiệm nặng nề khiến họ vô cùng áp lực.

Lý Văn Trung bực bội ngậm điếu thuốc, quay sang hỏi Tô Lai: "Cậu vẫn chưa

mời được nó đến sao?"

Tô Lai đọc xong câu thần chú mời tiên, cúi đầu, vẻ mặt u ám: "Vâng, nó không

hồi đáp."

Tâm trạng của anh ta cũng chẳng khá hơn Lý Văn Trung là bao, tràn ngập lo

lắng. Đây là lần đầu tiên anh ta không mời được Hồ tiên.

Trong giới âm dương, hầu hết mọi người đều là "pháp sư", muốn sử dụng huyền

thuật đều phải dựa vào những thứ khác. Ví dụ như đạo sĩ vẽ bùa chú thực chất

là mượn năng lượng của thần linh, có người thì sai khiến quỷ quái, còn có người

như gia tộc Tô Lai thì mượn sức mạnh của "Ngũ tiên".

Tiên ở đây không phải tiên thật, mà là năm loài động vật có linh tính. "Hồ,

Hoàng, Bạch, Liễu, Hôi" - Cáo, Chồn, Nhím, Rắn và Chuột.

Tô Lai xuất thân từ Tô gia, Đông Thành. Tô gia thờ phụng Hồ tiên. Theo như

Tô Lai được biết, tổ tiên của họ khi đi săn đã cứu một con cáo trên núi. Hồ tiên

đã tu luyện thành tinh, vì muốn báo đáp ân tình nên đã đến báo ơn. Hồ tiên nhập

vào người phàm, người bị nhập sẽ có năng lực đoán mệnh chữa bệnh cho người

khác.

Chỉ cần dâng lễ vật, niệm chú ngữ mời Hồ tiên, Hồ tiên sẽ nhập vào người họ.

Thế nhưng lần này, dù anh ta có niệm chú ngữ thế nào, Hồ tiên cũng không

nhập vào.

Ba ngày nay, Tô Lai bận rộn tìm kiếm vật trấn yểm trong công ty, bận đến mức

chân không chạm đất. Đồng thời, với giác quan nhạy bén, anh ta mơ hồ cảm

nhận được cơ thể mình đang bị trường khí ở đây ảnh hưởng, dần trở nên suy

yếu.

Tô Lai nhớ lại dịp Tết năm ngoái, khi anh ta trở về nhà, đặt lễ vật lên bàn thờ,

sau đó bên tai vang lên tiếng lẩm bẩm kỳ quái: "Năm nay ngươi gặp hạn, nhưng

có quý nhân phù trợ, không đáng ngại."

Giọng nói đó giống như tiếng bánh xe quay chậm, thỉnh thoảng lại khựng lại,

mang theo cảm giác ngắt quãng, khiến người ta sởn gai ốc. Dù cố gắng nói tiếng

người nhưng nghe thế nào cũng không phải tiếng người.

Tô Lai lắc đầu, thu hồi suy nghĩ, ánh mắt mang theo lo lắng: "Đội trưởng Lý,

Hồ tiên không muốn đến, rất có thể là ở đây có thứ gì khiến nó sợ hãi. Hơn nữa,

tôi cảm thấy có thứ gì đó đang hút đi dương khí trên người tôi, khiến cơ thể tôi

ngày càng suy yếu. Thuật yểm bùa này dường như ngày càng mạnh hơn theo

thời gian..."

"Haiz." Lý Văn Trung thở dài, sau đó nhìn sang Lâm Vi Vũ và những người

khác: "Mọi người đã tìm thấy vật trấn yểm chưa?"

Lâm Vi Vũ xuất thân từ gia tộc chuyên về phong thủy, tay cầm la bàn, lắc đầu

thất vọng: "Tôi đã tìm kiếm ở rất nhiều địa điểm thích hợp để chôn vật trấn

yểm, nhưng đều không thấy."

Ngoài họ ra, những người khác cũng sử dụng đủ loại phương pháp, lật tung cả

tòa nhà lên, thậm chí dùng pháp khí gõ khắp các bức tường, nhưng vẫn không

thu hoạch được gì.

Hơn mười người mặc đồng phục đen trầm mặc, cùng lúc đó, họ đều nhớ đến lời

nói của người phụ nữ kia.

Không có vật trấn yểm trên mặt đất, xem ra chỉ có thể ở dưới lòng đất.

Lúc này, điện thoại của Lý Văn Trung đột nhiên vang lên, anh ta nghe máy,

"ừm" vài tiếng rồi cúp máy, quay sang nói với đồng nghiệp: "Kế hoạch khai

quật tòa nhà công ty Trường Cửu đã được cấp trên thông qua, người được cử

đến sẽ đến ngay."

Chờ đến khi đội khai quật đến nơi, tiếng ầm ầm vang lên từ phía công ty

Trường Cửu.

Người dân xung quanh hoặc là nghe được tin tức công ty Trường Cửu bị ma ám

từ bạn bè, hoặc là từ trên mạng, thấy bên đó có động tĩnh lớn như vậy, tò mò

kéo đến xem náo nhiệt.

Nhưng công ty Trường Cửu hiện tại đã bị phong tỏa, chỉ cần đến gần sẽ có

người ngăn cản.

Người dân chỉ đành đứng từ xa, lấy điện thoại ra quay phim chụp ảnh.

Đội khai quật làm việc từ sáng đến tối, trên trời trăng sao lấp lánh, dưới đất bụi

bay mù mịt.

Năm mét...

Mười mét...

Mười lăm mét...

Hai mươi mét...

Trong lúc Lý Văn Trung và những người khác đang sốt ruột chờ đợi, đột nhiên

có người vui mừng hô lên: "Tìm thấy rồi!"

"Đội trưởng Lý, tìm thấy vật trấn yểm rồi!"

Trong lòng mọi người đều lóe lên một ý nghĩ - Cô An kia thật sự có bản lĩnh.

Đội khai quật không dám tùy tiện di chuyển vật trấn yểm, chỉ dọn dẹp đất xung

quanh, mọi người vội vàng vây quanh.

Thế nhưng cảnh tượng trước mắt khiến mọi người c.h.ế.t lặng, toàn thân cứng

đờ.

Chỉ thấy trong hố sâu chôn một vật thể màu đen khổng lồ. Đầu to đuôi nhỏ,

hình thang, nhìn tổng thể giống như một khúc gỗ hình tròn bị cắt đôi.

Hầu hết người dân nước này đều không xa lạ gì với vật phẩm này, dù chưa từng

tận mắt nhìn thấy nhưng cũng đã từng nhìn thấy hình dáng và tên gọi của nó

trên các phương tiện truyền thông khác - Quan tài!
Bình Luận (0)
Comment